Nhạc sĩ Nam Lộc năm 1975. Hình do nhạc sĩ Nam Lộc cung cấp. |
Và đã 38 năm trôi qua, Sài Gòn giờ đã khoác áo mới, cuộc sống trải qua bao
thăng trầm, nhưng những giai điệu đượm buồn, đầy tâm sự của Sài Gòn Ơi Vĩnh Biệt
và Người Di Tản Buồn của Nam Lộc thì dường như vẫn còn giữ nguyên sự chất chứa,
đau đáu thuở nào.
Sài Gòn Ơi Vĩnh Biệt
“Tôi sáng tác trong giai đoạn đầu tiên, lúc mọi người đang trong hoàn cảnh
vừa xa cách quê hương, trong tâm trạng vô cùng xao động của một cuộc thay đổi
đời sống và chính niềm thương nhớ day dứt cũng như nỗi đớn đau của thân phận
người tỵ nạn trong thời gian đó, nó đã bùng lên và làm cho tôi phải viết ra
những dòng nhạc.
Thực sự mà nói khi tôi viết ca khúc này tôi dùng một vài câu hát, một vài
dòng nhạc để tự an ủi chính mình, bởi vì lúc đó tôi chỉ ra đi có một mình trong
một sự bất ngờ hoàn toàn, không có định trước. Chuyện thứ hai nữa, sở dĩ tôi
nhắc như vậy là bởi vì trước khi tôi viết Sài Gòn Ơi Vĩnh Biệt thì trong đời tôi
chưa bao giờ sáng tác cả, cho nên bất thình lình mình tự viết ra những dòng nhạc
sơ sài an ủi cho chính thân phận mình thôi. Có lẽ vì bài hát chia sẻ tâm trạng
của mình cũng giống như nhiều người, có thể vì đó, mà mọi người đón nhận bài hát
này.
Khi ở trong trại tị nạn thì tôi có ghi vội những dòng nhạc và những khung
nhạc một cách sơ sài mà thôi, cho đến khi xuất trại tị nạn vào tháng 11 năm 1975
thì tôi mới được một số anh chị em nhạc sĩ cùng chia sẻ và cố vấn cho tôi để
hoàn tất bài hát này.”
Và giờ bản nhạc chép tay Sài Gòn Ơi Vĩnh Biệt bằng bút chì thuở nào vẫn được
nhạc sĩ Nam Lộc giữ lại như một kỷ niệm không thể nào phai. Có một điều đặc biệt
trong Sài Gòn Ơi Vĩnh Biệt là ở khổ nhạc cuối cùng, khi đó, vẫn biết là sẽ ra đi
mãi mãi, cuộc sống vô định, nói là “vĩnh biệt” vậy mà Nam Lộc vẫn tự hứa “sẽ trở
về”, vì sao những mâu thuẫn trái ngược ấy vẫn tồn tại?
“Đây cũng là câu hỏi mà nhiều người đặt ra cho tôi trong những năm qua,
thậm chí có cả một nhà văn đã phê bình là người viết bài Sài Gòn Vĩnh Biệt có
một tâm trạng rất là mâu thuẫn, ra đi gọi là vĩnh biệt, nhưng rồi ở dưới thì lại
nói rằng “tôi xin hứa rằng sẽ trở về.”
Thưa anh, tôi chỉ biết nói rằng, tâm trạng lúc đó rất mâu thuẫn, nó ở
trong một hoàn cảnh không được bình thường, một cơn xúc động mạnh mẽ. Khi tôi
ngồi trên chuyến bay để rời Sài Gòn vào những ngày cuối tháng 4, thôi rồi mình
không còn một cơ hội nào nữa để nhìn lại thành phố thân yêu nơi mình sống và đã
trưởng thành, thôi rồi, mình không còn gặp lại những người thân trong gia đình
mình nữa, nhìn xuống thành phố Sài Gòn xem như vĩnh biệt, vì tôi không biết là
mình sẽ đi đâu và cuộc sống mình sẽ trôi dạt như thế nào, nằm trong một số phận
mình không định đoạt được.
Nhưng khi mình đến trại tị nạn và suốt những ngày sống trong trại tị nạn,
xa gia đình, xa quê hương, lúc đó, tôi mới cảm thấy rằng, tôi không thể sống
được như vậy, tôi không thể chấp nhận được cuộc sống cô đơn ở bên một xứ lạ, một
đất nước không phải là quê hương của mình, không có người thân bên cạnh. Nghĩ
đến cha mẹ, anh chị em, nghĩ đến những người thân trong gia đình, nghĩ đến nơi
mình đã sống, đã trưởng thành, tôi nghĩ rằng, tôi phải về, tôi xem đó như một
lời an ủi và một lời hứa trong lòng để tôi tiếp tục cuộc sống và có lẽ lúc đó là
nỗi nhớ thương, cơn đau đớn lên đến tột cùng, thì tôi đưa ra lời hứa để tự an ủi
mình, để có gì đó mà sống.”
Người Di Tản Buồn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét