Tô Văn Trường
Năm
nay, thời tiết bất thường, miền Bắc như không còn mùa thu, trời như mùa hè. Sắp
đến ngày Noel mà rét cũng chỉ “chấm phẩy” cho lòng người đỡ nhớ. Đồng bằng sông
Cửu Long cũng mất mùa nước nổi. Phải chăng trời đất cũng trở nên “đỏng đảnh” như
chính trị kinh tế và xã hội của nước nhà trước thềm Đại hội Đảng khóa
12?
Kỳ
họp Quốc hội khóa 13
Phiên
họp thường kỳ khóa 13 của Quốc hội vừa mới bế mạc với lời phát biểu tổng kết khá
ấn tượng của Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng. Bức tranh kinh tế xã hội của
đất nước dưới sự điều hành của Chính phủ đã được Quốc hội đánh giá công khai các
mặt được và chưa được trên diễn đàn Quốc hội.
Lần
đầu tiên Quốc hội đổi mới hoạt động chất vấn không chọn một số Bộ trưởng như các
kỳ trước. Ba Phó Thủ tướng đã tham gia trả lời chất vấn thể hiện rõ vai trò
trách nhiệm của mình cùng với các thành viên Chính phủ. Tiếc rằng, có 2 lĩnh vực
được cử tri cũng rất quan tâm là Quốc phòng và An ninh, có lẽ vì “tế nhị” nên
vắng bóng các câu chất vấn ở nghị trường hay các vị không quen chất vấn ngành
công an?
Một
số bài báo ca ngợi sự điều hành “truy vấn” các thành viên Chính phủ của Chủ tịch
Quốc hội nhưng nếu am hiểu văn hóa nghị trường thì đây chính là “hạt sạn” vì
không có chế độ thủ trưởng trong cơ quan dân cử.
Tại
sao?
Trong
bài tản mạn này, người viết muốn bổ sung sự quan tâm của cử tri qua một số câu
hỏi tại sao (riêng phần “tại vì” và kiến nghị “lối ra” sẽ đăng ở dịp
khác).
Tại
sao nền kinh tế của Việt Nam có tăng trưởng mà không có phát triển, không tạo
được tiền đề gì đáng kể cho bước phát triển nhanh và bền vững của giai đoạn tiếp
theo, mà ngược lại còn đẩy nền kinh tế đến khó khăn ghê gớm như hiện nay. Sản
xuất trong nước giảm sút mạnh, những bất ổn kéo dài của kinh tế vĩ mô. Nợ công
đã ở mức cao và đang tăng khá nhanh, nếu tính theo chuẩn quốc tế thì nợ công của
nước ta đã vượt ngưỡng an toàn lâu rồi. Tỷ lệ bội chi ngân sách nhà nước ở mức
cao và đang trong xu thế tăng nhanh; về số tuyệt đối, nợ xấu của hệ thống ngân
hàng còn quá lớn?
Tại
sao trong cùng một khoảng thời gian 25-30 năm, các nước có cùng điểm xuất phát
như Việt Nam, thậm chí nhiều nước còn kém hơn nhiều, lại phát triển nhanh, toàn
diện và ổn định? Họ đã thực hiện công nghiệp hóa thành công còn ta thì thất bại
và hệ lụy là nước ta bị tụt hậu ngày càng xa cả về kinh tế lẫn văn hóa – xã hội
so với các nước trong khối ASEAN, Trung Quốc, Hàn Quốc…
Tại
sao “nguy cơ tụt hậu về kinh tế” đã được cảnh báo gần ¼ thế kỷ trước, nay không
còn dừng lại ở “nguy cơ” như dự thảo các Văn kiện trình Đại hội Đảng XII nêu, mà
đã tụt hậu thật sự và tụt hậu ngày càng xa về nhiều mặt: thu nhập bình quân theo
đầu người rất thấp, tụt hậu về năng suất lao động, tụt hậu về năng lực cạnh
tranh, tụt hậu về chất lượng sống? Về một xã hội an toàn, công bằng và dân chủ
trên nền tảng pháp luật được tôn trọng, nhiều lĩnh vực VN nằm trong nhóm đội sổ
của thế giới và một điều quá rõ là khả năng đuổi kịp các nước xung quanh cả kinh
tế lẫn văn hóa – xã hội đã trở nên xa vời. Chẳng hạn, tính từ 2015, Việt Nam
phải mất lần lượt 10, 12 và 17 năm nữa để vượt qua mức Trung Quốc, Thái Lan và
Malaysia đã đạt được ở năm 2011. Những người Việt có danh dự đều thấy xấu hổ về
những điều này.
Tại
sao bộ máy, hay nói rộng hơn là hệ thống quản trị quốc gia quá đồ sộ – đồ sộ đến
mức bộ máy của Việt Nam lớn hơn nhiều so với nước Mỹ có số dân gấp ba lần nước
ta, đồ sộ đến mức dân khó có đủ sức để nuôi, nhưng hiệu lực và hiệu quả quản lý
đất nước vốn đã thấp, mà ngày càng tệ hơn?
Tại
sao tệ tham nhũng được coi là “quốc nạn” là “giặc nội xâm” và do đó lãnh đạo
Đảng và Nhà nước đều nói là tập trung cao độ sức lực để chống và đã thành lập
một Ban chỉ đạo mà khó tìm được một Ban chỉ đạo khác tập trung nhiều nhân vật
cao cấp nhất, quyền lực nhất từ Tổng bí thư, các Ủy viên Bộ Chính trị, Ban bí
thư nhưng thật đáng buồn càng chống tham nhũng thì tham nhũng, kể cả tham nhũng
quyền lực ngày càng tăng, càng tinh vi, càng mở rộng đến mức “không còn
thứ gì mà người ta không ăn” như một vị lãnh đạo cao cấp đã từng thốt ra công
khai?
Tại
sao niềm tin của nhân dân và của cả đảng viên vào đường lối, chính sách của đảng
đã suy giảm một cách nghiêm trọng đến mức báo động?
Và
còn nhiều, nhiều nữa các câu hỏi “tại sao”? …
Đi
sâu lý giải đến tận cùng các câu hỏi “tại sao” nêu trên thì may ra mới tìm được
nguyên nhân cốt lõi, đích thực dẫn đến tình trạng khó khăn, yếu kém, tụt hậu của
đất nước ta hiện nay. Tuy nhiên, cho đến nay, trong các văn kiện chính thức, khi
nói về nguyên nhân, nhất là nguyên nhân thất bại, yếu kém, thì hoặc là nhấn mạnh
nguyên nhân khách quan, nguyên nhân bên ngoài, còn nguyên nhân nội tại thì mới
chỉ dừng lại ở các nguyên nhân trung gian, chưa bao giờ nói ra một cách rõ ràng
nguyên nhân sâu xa, cốt lõi của tình hình. Hoặc người ta chưa nhận ra, hoặc
người ta lẩn tránh.
Dự
thảo Văn kiện Đại hội Đảng
Lần
này cũng vậy, dự thảo các Văn kiện trình Đại hội Đảng khóa XII không hề nói rõ
nguyên nhân đích thực thất bại của đảng mà chỉ nói chung chung “rút ra một số
bài học kinh nghiệm” hay chủ yếu nói về những nguyên nhân thuộc về tổ chức thực
hiện mà thật ra, không có lý do gì để một đất nước có nền văn hiến lâu đời, có
nền học vấn không thua kém ai bao nhiêu mà suốt trong 30-40 năm liền, đều do
“chưa quán triệt đường lối” và tổ chức thực hiện yếu kém mà sinh ra trì trệ,
không phát triển được.
Gần
đây, tại nhiều cuộc hội thảo, khá nhiều tác giả các bài viết đã đi sâu thêm một
bước quan trọng trong việc tìm nguyên nhân gây khó khăn, thách thức hiện nay.
Chẳng hạn, tại cuộc hội thảo do Viện Kinh tế tổ chức ngày 19/11/2015, nhiều diễn
giả đã nêu nguyên nhân gây yếu kém, tụt hậu là “do tư duy trì trệ, nhất là sai
lầm về vai trò của Nhà nước trong kinh tế thị trường, coi thường vai trò của xã
hội dân sự trong bộ ba “nhà nước – thị trường – xã hội dân sự”; “Chúng ta đã
chọn sai mô hình tăng trưởng, lại chưa có thể chế mạnh tạo động lực phát triển
vì vướng tư duy chưa đổi mới”.
Người
viết bài này, đồng tình với cách đặt vấn đề của các diễn giả nêu trên, nhưng vẫn
còn tiếp tục thắc mắc: đã 30 năm đảng hô hào đổi mới tư duy mà “tư duy” vẫn
còn “trì trệ”; vẫn “chưa đổi mới”? Cái gì là lực cản “đổi mới tư duy”,
nhất là tư duy của những người giữ vị thế “lãnh đạo Nhà nước và xã hội”?
Xin được nhắc lại, không chỉ ra được nguyên nhân đích thực gây bệnh thì
chẳng bao giờ chữa trị được bệnh, thậm chí càng chữa trị thì càng đẩy con bệnh
bị suy sụp cả thể xác và tinh thần nghiêm trọng hơn.
Mặc
dù không hề đưa ra được một nội dung xác thực nào, nhưng văn kiện đảng CSVN vẫn
chưa cắt được “cái đuôi” tù mù, gây không biết bao tai họa: “định hướng xã hội
chủ nghĩa” trong đường lối phát triển thị trường ở nước ta: “Nền kinh tế Việt
Nam là nền kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa”. Đường lối, chính
sách của Đảng giữ vị thế “lãnh đạo Nhà nước và Xã hội” là để chỉ đạo hành động
hàng ngày. Vậy mà đã 30 năm trôi qua, các nhà khoa học, các nhà làm luật, các
nhà quản lý vẫn loay hoay đi tìm nội hàm đích thực của mệnh đề “định hướng xã
hội chủ nghĩa” được Đảng CSVN “gắn” thêm vào phạm trù “kinh tế thị
trường”.
Dự
thảo Văn kiện trình Đại hội XII nêu nguyên nhân yếu kém là do: “Nhận thức về
kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa […], chưa đủ rõ và còn khác nhau.
Vì vậy, việc xây dựng thể chế, luật pháp, chiến lược, quy hoạch, cơ chế chính
sách và trong chỉ đạo điều hành phát triển kinh tế – xã hội nhiều mặt còn lung
túng […], chưa tạo được động lực mạnh mẽ để huy động các nguồn lực cho đầu tư
phát triển”. Xin được dẫn chứng thêm rằng nội hàm của đường lối “kinh tế thị
trường định hướng xã hội chủ nghĩa” vẫn còn tù mù ngay cả đối với một số thành
viên Chính phủ đại biểu Quốc hội, là những người có trọng trách ban hành luật
pháp để thể chế hóa đường lối của đảng.
Liệu
các nhà khoa học lĩnh vực chính trị ở các Học viện, Viện nghiên cứu chính trị ở
Việt Nam đã thực sự nghiêm túc nghiên cứu sâu về nội hàm này từ thực tiễn ngày
càng tồi tệ của Việt Nam và thực tiễn thành công của nhiều nước trên thế giới
hay chỉ là một thứ “văn hoá cung đình”, “tát nước theo
mưa”?
Có
lẽ do chưa hiểu được nội hàm của đường lối “kinh tế thị trường định hướng xã hội
chủ nghĩa”, nên ngày 18/11/2015, có một số vị đại biểu quốc hội yêu cầu Thủ
tướng “giải trình” nội hàm của đường lối đó. Và người đứng đầu Chính phủ đã dành
phần quan trọng của bản giải trình để giải thích nội hàm của đường lối “kinh tế
thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa”. Người viết tin là sau khi nghe Thủ
tướng giải trình các đại biểu của dân chắc khó “sáng ra” tí nào. Bởi lẽ như Bộ
trưởng Bùi Quang Vinh đã khẳng định đại ý: trên đời này không hề tồn tại khái
niệm “kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa”! Nếu nói sòng phẳng thì
trách nhiệm đưa ra khái niệm tù mù này là thuộc về Bộ Chính trị và Hội đồng lý
luận trung ương.
Tất
nhiên, trong đường lối của Đảng CSVN không chỉ có vấn đề thị trường mà còn có
những vấn đề rất hệ trọng khác cũng rơi vào tình trạng bế tắc về lý luận tương
tự, như: “xây dựng nước ta trở thành một nước công nghiệp hiện đại, theo định
hướng xã hội chủ nghĩa”; “Xây dựng nền dân chủ xã hội chủ nghĩa”; “xây dựng Nhà
nước pháp quyền xã hội chủ nghĩa” vv…(Chiến lược năm 2011) đều là những khải
niệm tù mù, mơ hồ, có hại đối với quá trình phát triển của quốc gia, dân tộc
Việt Nam.
Bao
giờ cho đến ngày xưa
Trong
ngôn ngữ VN có hai từ bình thường và tầm thường. Ý nghĩa của hai từ này rất xa
nhau. Có rất nhiều người bình thường nhưng cuộc sống của họ hoàn toàn không tầm
thường. Và, ngược lại cũng đang nhan nhản những loại người giàu sang hoặc quyền
cao chức trọng, tức là trên mức bình thường nhưng, lại có những cách hành xử quá
đỗi tầm thường mà tác giả không muốn dùng các từ khác để mô tả bản chất trong
bài viết này.
Gần
đây, trên chương trình truyền hình có thêm mục “chuyện tử tế”, về những người tử
tế (tiếng Miền Nam là “đàng hoàng”) xem mà thấy quặn đau vì từ tử tế hay đàng
hoàng vốn hàm nghĩa là tố chất mặc nhiên, hiển nhiên của mỗi người bình thường.
Vậy mà, bây giờ được nêu lên như để làm gương, để ngưỡng mộ thì đủ thấy chuẩn
mực đạo đức của xã hội đã sa xuống tới “đáy” rồi, nên chỉ ngước nhìn lên là đã
thấy cao vòi vọi. Nhiều người dân phảng phất tiếng thở dài, lời ai oán : “Bao
giờ cho tới … ngày xưa”!
Nomenklatura
Nomenklatura,
một thuật ngữ xuất phát từ Liên Xô cũ, định nghĩa về một giai tầng
được hưởng mọi ưu ái của Nhà nước mà không trên cơ sở nào khác là
sự thân quen, hoặc móc nối về quyền lợi. Khác với Apparatchik, là
Nomenklatura không chỉ chọn lọc nguồn gốc con ông cháu cha (Princelings),
nhưng không quan tâm nhiều tới năng lực làm việc, đạo đức, tư cách cá
nhân, cho nên thuật ngữ này đã góp phần cho sự sụp đổ tất yếu của
Nhà nước chuyên chính đã 70 năm tuổi, phải nuôi một bộ phận ăn bám,
phá phách, và hưởng lợi. Việt Nam có các nhóm lợi ích, đâu có thua
Nomenklatura của Liên Xô cũ!
Hiện
trạng tư duy của những người cầm cân nảy mực của đất nước đang lúng túng “như gà
mắc tóc” – một câu ví rất sát nghĩa, nhả ra không được mà nuốt vào thì … khó
trôi ! Cái khó có nghĩa là còn có thể chứ cái không thì tuyệt nhiên là không
được. Trong khi mọi người đi tới thì việc đứng lại, dừng lại chính là tụt hậu,
là lùi. Đã đến lúc mà không thể cứ tư duy theo kiểu “con rô cũng tiếc, con diếc
cũng muốn” được nữa. Với những hạt “sạn” khi còn ít, loáng thoáng thì còn có thể
lựa, lượm ra thanh loại nhưng khi đã quá nhiều, tràn lan thì phải đãi, phải sảy
toàn bộ mới thanh loại ra được. Bệnh trọng mà sợ thuốc đắng, mổ đau thì chỉ còn
nước “câu giờ” mà hậu quả ra sao thì quá rõ !
Người
lãnh đạo bây giờ nhân dân cần lựa chọn đấy là người yêu nước, có trí tuệ, bản
lĩnh, dám nói, dám làm và dám chịu trách nhiệm, biết đặt quyền lợi của dân tộc,
của đất nước lên trên tất cả. Mong sao, câu nói xưa của Cụ Nguyễn Trãi “Nhân tài
lác đác như lá mùa thu. Nhưng hào kiệt thời nào cũng có” sẽ trở thành hiện
thực.
Thay
cho lời kết.
Mù
mờ trong chủ thuyết, lúng túng trong lãnh đạo, lùng nhùng trong tổ chức, giả dối
trong tuyên truyền là những đặc điểm cơ bản hiện nay ở nước ta.
Nhìn
lại lịch sử trong cuốn sách nổi tiếng ” Tại sao các quốc gia thất bại” của Daron
Acemoglu và James A.Robinson ta sẽ thấy rõ một sự thật là ở nơi nào mà con người
biết tạo lập, duy trì, phát triển thể chế chính trị mang tính dung hợp
(inclusive) thì nơi đó nói chung có kinh tế, văn hóa, xã hội hưng thịnh bền
vững. Còn ở đâu nuôi dưỡng thể chế chính trị mang tính bất dung hợp, chiếm đoạt
(extractive) thì mọi mặt của xã hội đều kém phát triển và thậm chí còn là thụt
lùi, thoái bộ .
Như
vậy, thì đã rõ muốn Việt Nam tiến lên thì phải có tư duy phát triển ra sao
rồi.
T.V.T.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét