Cha
ông ta đã nói: ”Hiền tài là nguyên khí của quốc gia”. Các cụ ngày xưa
còn khẳng định “Hào kiệt thời nào cũng có”! Như vậy là ông cha ta luôn
coi hiền tài và hào kiệt là nguồn lực đặc biệt quan trọng và vô tận,
quyết định sự thịnh suy, hưng vong của đất nước.
Một thời, trên công luận nói nhiều về “think tank”. Trong tiếng
Anh: “think” là suy nghĩ, ý tưởng, “tank” là cái thùng, cái bồn cho nên
có thể hiểu think tank là bồn trí tuệ hay là kho tri thức. Ở các nước
đặc biệt là Mỹ và châu Âu (kể cả Trung Quốc) think tank xuất hiện từ
lâu và hoạt động rất hiệu quả.
Think tank tập trung một số trí thức, chuyên gia về một lĩnh vực hoặc vài lĩnh vực nào đó để thực hiện xây dựng một số chính sách hay chiến lược nhằm cố vấn, tư vấn, định hướng chiến lược cho một tổ chức hay đối tượng khách hàng nào đó. Có thể có think tank tổ chức phi lợi nhuận hoặc lợi nhuận. Giá trị của think tank có thể thuộc về hiệu quả và chất lượng kết quả tư vấn chính sách hay chiến lược của nó mà chỉ có thực tiễn mới có câu trả lời. Think tank còn là nơi tập hợp “các nguồn lực chất xám tinh túy của quốc gia” (tôi thích định nghĩa thế này về think tank hơn là “bồn trí tuệ”).
Think tank tập trung một số trí thức, chuyên gia về một lĩnh vực hoặc vài lĩnh vực nào đó để thực hiện xây dựng một số chính sách hay chiến lược nhằm cố vấn, tư vấn, định hướng chiến lược cho một tổ chức hay đối tượng khách hàng nào đó. Có thể có think tank tổ chức phi lợi nhuận hoặc lợi nhuận. Giá trị của think tank có thể thuộc về hiệu quả và chất lượng kết quả tư vấn chính sách hay chiến lược của nó mà chỉ có thực tiễn mới có câu trả lời. Think tank còn là nơi tập hợp “các nguồn lực chất xám tinh túy của quốc gia” (tôi thích định nghĩa thế này về think tank hơn là “bồn trí tuệ”).
Think tank là sự cộng hưởng của nhiều khối óc ở nhiều lĩnh vực là
sự sẻ chia trí thức để dồn nội lực của bao khối óc vào một tâm điểm: làm
giầu dân tộc về mặt vật chất và tinh thần. Người Mỹ có một câu nói rất
hay :”America is a melting pot”. Người ta dịch: “Nước Mỹ là nước đa sắc
tộc”. Đấy chỉ là bề nổi của câu này, song ngụ ý sâu xa hơn, đó là think
tank. Bao nhiêu văn hóa, trí thức, trí tuệ khi đã hội tụ ở nước Mỹ thì
không còn tản mạn và hòa chảy thành một khối.
Lãnh đạo giỏi còn là biết sử dụng, tận dụng nhiều think tank giỏi,
biết tập hợp nhiều nguồn lực chất xám tinh túy này, cùng với một lòng
nhiệt tâm, hết lòng vì dân, vì nước. Do vậy, lãnh đạo giỏi phải biết
khơi gợi, tạo điều kiện cho các tổ chức think tank phát triển mạnh. Biết
“gạn đục, khơi trong” trong việc sử dụng lời khuyên, tư vấn, cố vấn của
think tank.
Nhìn ra thế giới, các bài học kinh nghiệm của họ về việc tổ
chức và hoạt động các "bồn trí tuệ" của Chính phủ cùng như
hoạt động trong xã hội dân sự là :
1/ Chỉ tư vấn có hiệu quả cho người biết trân trọng và
biết làm việc với chuyên gia tư vấn (chuyên gia tư vấn là tên
gọi khiêm tốn của "cố vấn"). Không dễ có người có tâm và có
tầm như thế.
2/ Chỉ tư vấn có hiệu quả khi có những người thật sự
xứng đáng về phẩm chất và tài năng là chuyên gia tư vấn. Không
dễ có người có tâm và có tầm như thế.
3/ Chỉ tư vấn có hiệu quả khi quốc gia có những thể chế
chính trị, kinh tế, xã hội thích hợp (chủ yếu là về tự do,
dân chủ đạt tới mức cần thiết).
Thiếu một trong ba điều kiện trên đây là đủ để dẫn đến
không thành công hoặc thành công giả tạo. Tuy nhiên, còn một yếu tố
nữa rất quan trọng chính là dân tộc ấy, trình độ phẩm chất bản thân dân
tộc ấy quyết định sản sinh ra người cầm quyền tốt, cố vấn tốt. Dân tộc
nào cũng thế, cũng phải chịu trách nhiệm trước loài người về lịch sử của
bản thân mình, được tôn vinh những điều tốt đẹp và bị chỉ trích, trừng
phạt về những điều xấu xa, tội ác.
Nhìn ngược về quá khứ lịch sử, người xưa có lập ra chức "Gián nghị
đại phu" để can Vua. Nhưng vì cái chức (của một người) chớ không phải tổ
chức (có nhiều người), có quyền lực luật định nên hiệu quả cũng hạn
chế. Bên Tầu Ngũ Tử Tư thời Chiến quốc, Lưu Dung thời Càn Long, Đại Việt
có Nguyễn Trãi là những điển hình có tài, có đức, có chức mà không làm
hết ý nguyện, ngược lại còn chuốc họa vào thân. Lê Thái Tổ có chiếu cầu
hiền, và "cỗ xe cầu Hiền luôn còn chừa bên phía tả". Cụ thể hơn còn qui
định "Ai biết người tài mà không tiến cử thì bị phạt". Vậy mà người thảo
chiếu ấy cho Lê Thái Tổ ấn ký không thoát khỏi tội tru di cửu tộc chỉ
vì can Vua mà họ vu họa giết Vua!. Như vậy, ta trọng hiền tài là chỉ
biết dùng người tài chớ không biết tạo cái nôi cho hiền tài có nơi sống,
nảy nở, được bảo vệ, được lắng nghe. Ngày nay gọi đó là "cơ chế"!
Chúng ta đều biết trên thế giới này không có chính phủ nào tránh
được sai lầm khi đưa ra các chủ trương, chính sách. Nếu lãnh đạo biết
lắng nghe, phân tích, sàng lọc các ý kiến tư vấn của các tổ chức độc lập
thì chắc chắn mức độ sai lầm sẽ giảm đi đáng kể!
Trong bài “Tư duy kinh tế Việt Nam”, GS Đặng Phong đã viết “Sự
thịnh suy của một quốc gia lệ thuộc rất nhiều vào bộ máy lãnh đạo và đặc
biệt là những người lãnh đạo. Xưa nay, trong lịch sử mọi quốc gia,
không có thời đại nào được gọi là thịnh trị mà lại không phải là thời
đại có một vị minh quân. Ngược lại, không có một thời đại nào suy đồi mà
lại không liên quan tới một vị hôn quân, một bộ máy nhà nước hủ bại.”
Trong cuộc sống, tôi đã được gặp một số vị trí thức thực sự tài
năng, tâm huyết hay nói như người đời họ là những người rất khó chịu vì
họ cứ làm cái việc đánh thức thiên hạ, không cho người ta ngủ. Nhưng
rồi, họ cũng chán nản thời cuộc, xếp bút nghiên, để du ngoạn, ngắm
trăng, đánh cờ vì cho rằng ý kiến của mình có đưa ra cũng như “ném đá,
ao bèo”! Họ chia sẻ và đồng cảm với cụ Nguyễn Khuyến thời xưa:
“Câu thơ viết, đắn đo chẳng viết
Viết đưa ai, ai biết mà đưa”
Ngược lại, tôi cũng may mắn, từng được chứng kiến, hồi hộp theo dõi
các diễn biến và cảm nhận được là nguồn trí tuệ đang dâng lên, dòng
nhân ái đang chảy mạnh, nhiều tấm gương biết làm, biết viết, biết nói,
để thúc giục nhân tâm, kiên nhẫn từng giờ, từng phút “vắt óc” nghĩ suy
tạo ra năng lượng tích cực trong nhân gian. Đó cũng là nguồn lực sâu xa
đang âm vang, cộng hưởng, sẽ tác động tới những nơi cần lắng nghe.
“Nồng nàn tâm huyết thưa thành quả
Gieo trăm gặt một thế cũng là
Được bao nhiêu cũng là được cả
Một thời khô héo một thời hoa”
Những trí thức tài giỏi thực sự, có nhiều đóng góp cho đất nước
cũng chính là “hiền tài và hào kiệt”. Họ rất tự trọng, luôn có ý thức tự
hoàn thiện mình và phấn đấu không ngừng, luôn hướng tới các “chân trời
mới” để khám phá và cống hiến. Tuy nhiên, không bao giờ có “chân trời
thực” cả, vì thế đó chỉ là hướng đi để người trí thức và các bậc hiền
tài, hào kiệt dốc sức vươn tới mà thôi. Cả đời người cũng chẳng ai có
thể đi tới chân trời đó cả! Nhưng đó vẫn là động lực để người trí thức
sống lạc quan và hết mình cho sự hưng thịnh, hùng cường của đất nước. Đó
cũng là điều chúng ta ngưỡng mộ và tôn vinh họ.
Thế nhưng ngày nay, sự phát triển của bản lĩnh ấy có gặp trở ngại,
do thiếu sự trân trọng bảo đảm quyền tự do suy nghĩ, tự do ngôn luận của
con người. Một số người cầm quyền muốn mọi người nhất nhất theo mệnh
lệnh có sẵn. Rất may là thực tế cuộc sống đang diễn ra đúng như giáo sư
Hoàng Tụy mới đây đã viết, tôi nhớ đại ý như sau: "Điều kỳ diệu là trong
trí thức và trong các tầng lớp nhân dân ta, những tấm lòng yêu dân, yêu
nước, nhưng ý kiến xác đáng, những việc làm đẹp đẽ có nhiều, chỉ miễn
là chịu nhìn, chịu thấy, chịu lắng nghe, đó là niềm hy vọng và niềm tin
của chúng ta".
Hiền tài và hào kiệt của đất nước ta thời nào cũng có và rất cần.
Vấn đề là họ được huy động và sử dụng như thế nào để có thể đóng góp
được nhiều nhất cho đất nước. Chính sách chiêu hiền đãi sĩ và mở rộng
dân chủ thực sự phải đi đôi với nhau. Gieo gì, gặt nấy! Điều này tùy
thuộc chủ yếu ở cái TÂM và cái TẦM của các nhà lãnh đạo, quản lý đất
nước. Suy cho cùng, sự thịnh suy của đất nước cũng là ở đấy cả mà thôi!
Tô Văn Trường
0 nhận xét:
Đăng nhận xét