Cửa khẩu biên giới Việt-Trung ở Lào Cai. (Hình: Phương Minh/Người Việt) |
Phương Minh/Người Việt
Hàng
Trung Quốc nhan nhản khắp Việt Nam, đặc biệt là hàng thứ cấp, nghĩa là
hàng không thể xuất cảng sang các nước văn minh, phát triển, hàng không
đảm bảo không chứa độc tố và không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm.
Bởi lẽ, mọi thứ hàng đến với người tiêu dùng phổ thông đều không có
gốc gác cụ thể, thậm chí còn ghi cả nhãn mác Việt Nam nhưng lại là hàng
Trung Quốc theo đường tiểu ngạch, tuồn qua những cửa khẩu Việt-Trung.
Cửa khẩu Cốc Lếu, Lào Cai là một trong những cửa khẩu có lượng hàng thứ
phẩm từ Trung Quốc tuồn sang một cách rầm rộ, phi mã.
Ðường dây chuyển hàng lậu
Ðường dây chuyển hàng lậu
Một người bạn H.Mong tên Khuyên, làm phu bốc vác ở Lào Cai, chia sẻ
với chúng tôi: “Mỗi ngày mình vác chừng hai chục thùng hàng để chuyển
sang Việt Nam, mình không biết đây là hàng gì, nói chung là hàng vác lậu
nên cũng khéo tránh một chút.”
“Nói là khéo tránh chứ tránh cách nào, chỉ có một đường một là băng
qua cầu Mông Kiều giáp giới giữa Việt Nam và Trung Quốc, mang hàng trờ
trờ trước mắt biên phòng với hải quan, tránh cho vui thôi, chứ bên trên
họ làm việc với nhau cả rồi!”
“Chứ nếu như không làm việc, thì mỗi ngày có ít nhất phải hai chục
cửu vạn như bọn mình bị bắt, mấy anh thấy đấy, hàng mình chuyển ngay
trước mặt hải quan, chỉ có một đường duy nhất là qua chiếc cầu này, trốn
vào đâu được, mới ló dạng là đã bị lộ...”
“Nhưng không sao cả, vì đường dây làm ăn đã nhịp nhàng mấy chục năm
nay rồi, bên trên họ chung chi tử tế thì bên dưới cứ thế mà chạy, không
có để lộ liễu quá và tránh những ngày công an Bộ về làm việc là được...
Thì ngày nào có công an Bộ về mình đều được anh em nháy cả chứ làm sao
mình biết, họ nháy là mình ngưng!”
Chợ Cốc Lếu, Lào Cai. (Hình: Phương Minh/Người Việt) |
Tìm hiểu thêm về
cái gọi là “bên trên” mà anh bạn người H.Mong tên Khuyên này vừa nói.
Chúng tôi mới tá hỏa vì đây là đường dây quá lớn, tầm cỡ nghe ra còn hơn
cả đường dây của Năm Cam trước đây. Mà không riêng gì cửa khẩu Lào Cai,
cứ mỗi cửa khẩu biên giới Việt-Trung đều có một đường dây như thế, nó
có đại ca, ông trùm và người bảo kê từ phía nhà cầm quyền hẳn hoi.
Một người cũng là cửu vạn bốc hàng từ Trung Quốc về Việt Nam, tên
Trọng, cho chúng tôi biết thêm: “Trung bình mỗi ngày có đến hơn một chục
tấn thực phẩm được chuyển qua Việt Nam.”
“Các loại hàng này không có gốc gác, xuất xứ gì cả, nó cho lãi rất
cao. Nó có bảo kê, người bảo kê có gốc gác nhà nước, ông này là một quan
chức ngành hải quan, có cha vợ là quan chức cấp trung ương. Ðường dây
này hoạt động nhịp nhàng, có cả ngàn người trong đó, bủa khắp các tỉnh,
chỉ riêng thành phố Lào Cai đã lên cả trăm người tay chân.”
“Cửu vạn, tài xế lái xe, nhân viên an ninh cửa khẩu, hải quan, các
đại lý tiêu thụ ở thành phố và các tỉnh, các gian hàng trong chợ Cốc
Lếu... đều có liên quan đến đường dây này. Ðường dây có phân cấp hẳn
hoi, có nguyên tắc và tôn chỉ của nó. Chính vì thế mà bọn tôi làm việc
không bao giờ sợ bị bắt, tiền công cũng đủ sống, ngày nào ít hàng thì
kiếm ba trăm ngàn đồng, ngày khá lên tới cả triệu đồng...”
“Một khi chung chi đầy đủ, ai có phần nấy, trong một hệ thống khép
kín và tin tưởng nhau, bảo vệ nhau thì chẳng còn lo gì nữa. Toàn bộ hàng
hóa ở chợ Cốc Lếu đều là của Trung Quốc, thương nhân Trung Quốc họ cũng
hay sang đây lắm. Nói chung, Lào Cai và Trung Quốc tuy là hai nhưng
thực chất chỉ khác ngôn ngữ thôi, chứ mọi thứ đều là một...”
Ðồ chơi trẻ em từ Trung Quốc ở chợ Cốc Lếu. (Hình: Phương Minh/Người Việt) |
Một thế giới Trung Quốc giữa Lào Cai
Người ta nói rằng muốn biết đời sống và kinh tế của một khu vực nào đó, việc cần làm nhất là hãy vào khu chợ ở đó và quan sát.
Chính mức độ tiêu
thụ, hàng hóa lưu thông và văn hóa ứng xử sẽ cho bạn biết rất nhiều
điều. Chúng tôi ghé vào chợ Cốc Lếu, chợ trung tâm của thành phố Lào
Cai. Một không gian hay nói đúng hơn là một thế giới Trung Quốc hiện ra
trước mắt chúng tôi.
Từ chiếc bàn ủi điện, chiếc tivi, chiếc nồi cơm điện cho đến đồ chơi
trẻ em như xe, lồng chim giả, lục lạc, súng điện... cả áo quần trẻ em,
áo quần người lớn, các vật dụng điện tử cao cấp như điện thoại iphone,
máy vi tính, máy tính bảng và súng hoa cải, roi điện, bình xịt hơi
cay... Thuốc Bắc, sâm, nấm linh chi... đều có mặt ở đây và đều là của
Trung Quốc sản xuất. Ðặc biệt, có thể nói là 90% hàng hóa ở đây không có
nhãn mác.
Một người bán cơm trong chợ Cốc Lếu cho chúng tôi biết: “Hàng ở đây
chỉ có hàng Trung Quốc thôi, buôn hàng Trung Quốc mới có lãi, chợ còn là
trung tâm đầu mối cho cả khu vực Tây Bắc này, bất kỳ cửa hàng tạp hóa
nào dưới xuôi hoặc ở các vùng núi trên đây đều lấy hàng từ chợ này, có
cả trăm chiếc xe chở hàng đi bỏ mối mỗi ngày.”
Thuốc Bắc nguồn Trung Quốc. (Hình: Phương Minh/Người Việt) |
“Hàng đưa về từ
cửa khẩu Cốc Lếu hết, nói chung là các thứ đều có mặt ở đây và đều là
của Trung Quốc, nó có giá thành cực rẻ, ví dụ như muốn mua một chiếc máy
tính bảng, chỉ cần có trong túi một triệu đồng là có một cái hiệu Acer
đời mới, nhãn mác Nhật Bản hẳn hoi, thứ gì cũng có, cực rẻ, cực dễ mua
và giống hệt đồ hiệu!”
Rảo thêm một vòng quanh chợ Cốc Lếu để tìm hiểu giá cả, chúng tôi đi
từ bàng hoàng này sang ngạc nhiên nọ bởi giá thành quá sức rẻ bèo và kỹ
thuật làm mác giả rất thiện nghệ của các chủ quầy trong chợ này. Nghĩa
là mua hàng xong, khách yêu cầu loại mác gì, sẽ được dập mác đó ngay tức
khắc, giống hệt nhãn mác của hãng sản xuất.
Tiếp tục đi dạo quanh thành phố Lào Cai, có thể nói rằng ở đây, các
cửa hàng bán hàng Trung Quốc vô cùng thịnh hành. Nó thịnh hành đến mức
bạn có thể gọi Lào Cai là một tỉnh trực thuộc Trung Quốc cũng không sai.
Nhưng nếu muốn gọi chính xác thì phải nói rằng đó là một tỉnh lẻ,
không quan trọng đối với Trung Quốc, bởi nó đang nắm vai trò của cái bồn
xả rác, nó nhận mọi thứ hàng hóa mà ngay cả người Trung Quốc nhìn thấy
cũng không dám nhận là của họ, và xài nó thì tuyệt nhiên người Trung
Quốc chả bao giờ xài.
Phương Minh/Người Việt
0 nhận xét:
Đăng nhận xét