Ngày 20-3-2014 tôi lại nhận được “Giấy mời” của cơ quan An
ninh điều tra, “mời” nhưng YÊU CẦU phải có mặt đúng giờ (mời đến lần thứ ba chắc chuyển sang triệu tập?) (hình 1). Trong hơn 20
năm nay tôi không thể nhớ được đây là “Giấy mời” lần thứ bao nhiêu
nữa.
Tôi vốn không
muốn kể những tai họa mà cá nhân mình phải chịu đựng, dù rất vô lý, nhưng nay
tôi đã già yếu, 75 tuổi với đủ thứ bệnh tật, tôi buộc phải có thái độ dứt khoát
để yêu cầu chấm dứt những phiền toái vô lý kéo dài hết năm này đến năm khác như
vậy. Chỉ xin tạm đề cập đến hai lĩnh vực: lĩnh vực vi phạm quyền tự do đi lại và lĩnh vực hình sự hóa những vấn đề dân
sự, dẫn đếnđiều tra xét hỏi liên miên. Những vi phạm khác
khi cần sẽ xin nói sau.
1/ Bị cản trở quyền Tự do đi
lại
- Năm 1998, tôi được ông Thị trưởng thành phố Genève mời sang du
lịch tham quan (hình 2), nhưng phía Việt Nam không cho phép đi, công an Lâm Đồng
trả lời như vậy, đồng thời Sứ quán Thụy Sĩ cho biết đã can thiệp nhưng thẩm
quyền cho phép là thuộc phía Việt Nam! (hình 3).
- 15 năm sau tình hình vẫn không có gì khá hơn. Năm 2012 tôi và vợ
tôi làm hồ sơ xin cấp hộ chiếu phổ thông (passport), họ chỉ cấp cho vợ tôi, còn
tôi được yêu cầu phải tự viết một tờ cam đoan (cam đoan không liên hệ với các tổ
chức chính trị, không viết bài và trả lời phỏng vấn có hại cho chính phủ Việt
Nam, khi về tường trình chuyến đi với công an), tôi không viết vì không có văn
bản nào quy định như vậy nên tôi không được cấp. Công an Lâm Đồng bảo tôi phải
về gặp Cục Xuất nhập cảnh ở 254 Nguyễn Trãi TP HCM. Tôi về đó hỏi thì ông Đại tá
Phan Văn Răng trả lời: “Ở đây sau khi làm các hộ chiếu đã trả hết về Lâm
Đồng, nếu có trường hợp không cấp thì cũng có công văn nói rõ lý do cho công an
Lâm Đồng biết rồi, Lâm Đồng phải trả lời cụ thể cho công dân chứ sao phải về
đây?”. Chị Đại úy Nguyễn Thanh Nga còn nói rõ hơn: “Nếu bác bị tạm cấm
xuất cảnh thì công an Lâm Đồng
cũng phải cho bác biết vì lý do gì và thời hạn bao lâu chứ?”. Việc cấp hộ
chiếu cho tôi cứ thế bị đưa đẩy, pháp luật sao cứ mập mờ tùy
tiện?
- Mỗi khi tôi ra Bắc, về Hà Nội hay Bắc Ninh lập tức có tin báo để công an hộ khẩu ngoài ấy tiếp cận và gây phiền. Thậm chí vợ tôi đưa tôi ra Hà Nội chữa bệnh, khi đi đã cẩn thận báo tổ trưởng dân phố, khi về vẫn bị công an hoạnh họe phạt tiền cả hai vợ chồng(quả thực lúc ấy tôi chỉ mong được tự do đi lại bằng thời Pháp thuộc).
2/ Bị điều tra xét hỏi liên miên từ những sinh hoạt dân
sự chính đáng:
- Năm 1990 tôi ra Hà Nội, khi đến thăm bà mẹ chị Dương Thu Hương
liền bị câu lưu hỏi cung 10
ngày.
- Tôi photocopy một
lá thư của ông Võ Văn Kiệt, một tài liệu đã đăng trên các trang web và được
doanh nhân Trình Quang Phú giới thiệu, tức là chẳng còn gì bí mật, mà bị quy tội
“cố ý làm lộ bí mật nhà nước”, hỏi
cung liền mấy tháng và đi tù một năm.
- Viết thư trao đổi với các ông Lê Hồng Hà và Hoàng Minh Chính mà
bị quy tội “vi phạm luật xuất bản”, hỏi cung liền một tháng và tịch thu một
dàn vi tính.
- Viết thư trao đổi với các ông Đỗ Mạnh Tri và Nguyễn Gia Kiểng để
từ chối, không ký vào cái “kết ước năm 2000” và giải thích vì sao Việt Nam chậm
đổi mới so với Đông Âu mà bị quản chế tại gia, hỏi cung suốt 8 tháng ròng rã và khởi tố
tới tội “phản quốc” (cùng với ông
Mai Thái Lĩnh), khám nhà tịch thu một dàn vi tính nữa! Vụ án bị hủy bỏ nhưng
quản chế hai năm, hàng tháng phải
lên phường làm việc với công an!
Ngoài ra, còn ba lần đấu tố tại phường và khu dân cư và những lần
“mời làm việc” rải rác nhiều năm. Tôi tính lại đã có trên 400 buổi bị hỏi cung và
làm việc với công an, hỏi như vậy còn chi là đời một con
người?
Gần đây, cùng với việc Việt Nam được bầu vào Hội đồng Phát triển
và Giám sát nhân quyền, trong nước có sự hình thành những tổ chức dân sự. Nhận
thấy đó là sự phát triển của xã hội bình thường, giúp cho xã hội cân bằng, và
được mời, nên tôi đã tham gia các hội đoàn như “Diễn đàn xã hội dân sự”, “Văn
đoàn độc lập Việt Nam”…, đó là những hội có tính nghề nghiệp hoặc ái hữu, không
phải những tổ chức chính trị, và ở đâu tôi cũng là một thành viên tích cực, ôn
hòa, có lý có tình, không bao giờ quá khích.
Trở lại việc Cơ quan
An ninh điều tra “mời” chúng tôi
đến cơ quan công an để điều tra.
Theo quy định chung
của luật thì chúng tôi có quyền mời luật sư ngay từ đầu và chỉ làm việc khi có
luật sư, nhưng quyền tối thiểu ấy chưa bao giờ được thực hiện. Trong vụ quy kết
tôi và ông Mai Thái Lĩnh tội “phản quốc” năm 2000, tôi đến Viện Kiểm sát Lâm
Đồng đòi quyền có luật sư thì được trả lời: “Luật quy định thế nhưng mời luật
sư cũng chẳng hơn gì vì luật sư trong nước thì cũng phải cãi theo luật Việt Nam
nên cũng phải nói như công an và Viện Kiểm sát thôi ông ạ.” (!). Thật hết biết.
Nếu tạm gác quyền ấy, tạm chấp nhận cơ quan điều tra có quyền mời
một người lên để điều tra về một việc gì đó khi không có luật sư, nhưng giấy mời
vẫn phải ghi rõ điều tra về vụ việc gì, vì mời làm việc phải có lý do ngay lúc
đặt vấn đề. Lại nhớ năm 2000 công an đến đọc lệnh khám nhà, tôi hỏi lý do gì mà
khám nhà vì khám nhà là việc rất hệ trọng, công an bảo “Cứ khám nhà, sau 10
phút sẽ biết lý do, ông định chống người thi hành công vụ hả?”. Đúng là luật
pháp lộn ngược!
Lại cứ rộng lượng, tạm cho phép cứ viết giấy mời làm
việc mà chưa cần nói lý do, công an có thể viện cớ này cớ khác để giải thích với
một người mới một lần, hay một vài lần bị mời. Nhưng, với một người đã bị làm
việc và hỏi cung trên 400 buổi, đã bị quy đến tội “phản quốc” mà cuối cùng vụ án
phải hủy vì sự quy kết chỉ là tầm bậy thì mọi lý sự quen dùng như vậy cũng đã
thành vô nghĩa, mất thiêng, không thể chấp nhận. Vậy, với tư cách một người đã
bị “điều tra” trải dài trên 20 năm, lại đang trong thời gian chữa bệnh, là bệnh
nhân đang điều trị ngoại trú (bệnh mắt, bệnh tim, tiểu đường và u xơ tiền liệt),
tôi xin giữ quyền của một con người có ý thức, khước từ lời “mời” buộc phải đến
làm việc như giấy mời trên.
Chúng ta có cách giải quyết tốt hơn nhiều, đừng cố biến chuyện dân
sự thành hình sự. Nếu có điều gì cần trao đổi cho rõ, xin mời đến nhà, mặc dù
không thích thú gì nhưng tôi sẵn sàng trao đổi trong sự tôn trọng, vì lợi ích
chung, mọi việc tôi làm đều công khai minh bạch, không có gì phải giấu giếm. Cư
xử với nhau như vậy hẳn là có lý có tình hơn, nếu chúng ta còn muốn có lý có
tình. Xin trân trọng trao đổi hết nhẽ như vậy.
Đà Lạt, ngày 22-3-2014
H.S.P.
(Thư này gửi cơ quan An ninh điều tra đồng thời gửi công
luận)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét