Dòng nước trong xanh vẫn miệt mài trôi, lặng lẽ mà chẳng ưu
phiền. Có khi mềm mại mà tạo nên phong cảnh hữu tình, nhưng lắm lúc cũng réo
gọi oán than như thân phận con người vậy. Tưởng rằng chỉ có tình đời chua xót,
ai ngờ đến con nước vô tri mà cũng biết buồn vui thế sự.
Mùa hè năm ấy tôi về nhà một người bạn chơi. Những ngày hè
đối với sinh viên thật quan trọng, ai cũng muốn về quê thăm gia đình hoặc làm
một công việc gì đó thật ý nghĩa. Vì có hứa với Phương, nên nghỉ hè là chúng
tôi tranh thủ về nhà cậu ấy chơi vài hôm trước khi tôi về quê.
Quê Phương là một vùng nông thôn xinh đẹp, cách Hà Nội chừng
40 cây số về phía đông. Khung cảnh làng quê yên bình khiến cho tâm trạng chúng
tôi cảm thấy thoải mái sau thời gian dài sống nơi phố thị. Tối hôm đó, mọi
người trong nhà tập trung trò chuyện bên chiếc bàn ấm cúng. Đang kể chuyện làng
quê vui vẻ, chợt mẹ Phương im lặng mà ngồi trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó lung
lắm. Một lúc sau bà nói:
- Sáng mai hai con tranh thủ sang thăm bác Ba một lúc nhé.
Để cho hai bác được vui và yên lòng.
Nói xong bà lại im lặng thở dài. Phương cho tôi biết, bác Ba
là chỗ họ hàng thân thích với bố cậu. Hai nhà thường đi lại với nhau thân tình
lắm. Những năm 1970, bác ấy là bộ đội chiến đấu trong chiến trường Quảng Trị ác
liệt. Bác là thương binh, hiện giờ vẫn còn mảnh đạn găm trong đầu. Thời gian
gần đây lại phát bệnh nặng nên ít đi đâu được. Nghe nói vậy tôi cũng cảm thấy
mủi lòng, mà khuyên bạn mình sáng mai nên đi thăm bác.
Chúng tôi chạy xe máy dọc con sông uốn lượn trong cái nắng
sớm mùa hè. Những bãi ngô xanh mướt xuôi theo triền đê như muôn vàn gợn sóng
trải dài mềm mại. Đi ước độ được mấy cây số thì trước mắt hiện ra một con đập
nhỏ, dòng nước trong xanh chảy hiền hoà. Phương nói rằng đập này được xây từ
hồi Pháp thuộc, cho đến bây giờ vẫn hoạt động tốt hơn những công trình
mới thi công gần đây. Cuối dốc con đập có một lối mòn chạy quanh co vào phía
trong, từ đây có thể nhìn thấy ngôi nhà ngói lụp xụp ẩn sau những lùm
cây. Phương chỉ tay về phía đó và nói:
- Nhà bác Ba ở đây!
Chúng tôi đẩy cánh cổng bằng gỗ tre ọp ẹp khép hờ rồi bước
vào bên trong. Tôi ái ngại hỏi:
- Gia đình bác Ba ở đây một mình sao?
Phương cúi đầu trầm ngâm:
- Ừ!...
Vào đến sân thì nghe thấy tiếng trẻ con đang chơi đùa. Ba
đứa trẻ mặt mày lấm lem, áo quần xơ xác đang chơi trò nghịch đất dưới gốc cây
Hoè. Thấy hai chúng tôi đến chơi, đứa lớn nhất tồng ngồng đứng lên hét toáng
vào trong nhà:
- Mẹ ơi! Có khách...
Hai đứa nhỏ hơn ngừng tay trố mắt nhìn một lúc, rồi lại tiếp
tục cùng nhau nghịch đất. Dường như cái trò chơi giản dị nhất đời này đang thu
hút tất cả tâm trí của chúng.
Có tiếng dép lẹt xẹt từ trong nhà đi ra. Thấy người đàn bà –
Phương nhanh nhảu:
- Chào cô ạ!
Người đàn bà rướn cặp lông mày vì ngạc nhiên, rồi reo lên
vui vẻ:
- Phương đó hả cháu? Nghỉ hè về nhà chơi phải không?...
- Dạ!
Rồi chúng tôi theo chân cô Mai (vợ bác Ba) vào nhà. Trong
nhà, một bộ bàn ghế uống nước được kê gần cửa sổ. Tại đó một người đàn ông gầy
gò trạc 60 tuổi đang ngồi, trên tay cầm điếu thuốc lào, hai mắt hốc hác nhìn về
chốn xa xăm. Phương giới thiệu với tôi:
- Đây là bác Ba...
Tôi chào bác. Bác Ba gật đầu mỉm cười, nhưng có vẻ không
hiểu những gì chúng tôi nói lắm.
Cô Mai buồn rầu:
- Dạo này bác bị như thế suốt. Ngồi ngơ ngẩn mà không biết
chuyện gì cả. Cứ bình thường được mấy ngày lại mê mê tỉnh tỉnh...
Nói rồi cô đưa tay mà quệt nước mắt, sụt sịt khóc.
Tôi ái ngại hỏi cô:
- Cô đã đưa bác đi chữa bệnh chỗ nào chưa?
Cô cho biết là cũng đi bệnh viện mấy lần, nhưng họ nói viên
đạn nằm chỗ hiểm nên khó mổ lắm. Nếu muốn phẫu thuật thì phải đi tuyến trung
ương, mà như vậy thì tốn nhiều tiền lắm. Cô lại sụt sịt:
- Cháu coi. Gia cảnh nhà cô khó khăn, những năm đứa con lút
nhút còn tuổi ăn tuổi lớn. Cô thì chỉ có mấy sào ruộng, lo cho chúng ăn học còn
không xong, lấy đâu tiền mà chữa chạy cho Bác. Đành phải để vậy, phó mặc cho
trời thôi...
Chợt một tiếng thét vang lên khiến tôi giật bắn mình :
- Xung phong! Xung phong!...
Khi tôi hoàn hồn mà quay nhìn lại nơi phát ra tiếng thét,
thì thấy bác Ba hai tay nâng cái điếu cày lên như đang bắn súng, miệng thì phát
ra âm thanh đạn nổ:
- Pằng...pằng...
Lúc này cô Mai vội chạy đến ngồi cạnh mà ôm chặt lấy bác,
cậu bạn của tôi cũng ngồi bên cạnh mà giúp cô một tay. Vừa lấy tay xoa đầu cho
bác Ba, cô Mai vừa nói như nựng trẻ con:
- Ông ngoan nào, đừng có phá như vậy nữa! Các cháu nó đến
chơi chứ có phải ai đâu...
Thấy tình cảnh như vậy, tôi hỏi cô:
- Chú bị thế này mà không được nhà nước trợ cấp thương tật
hay hỗ trợ chữa bệnh hả cô?
Cô Mai lại phân
trần:
- Chú không có
chứng nhận thương tật nên không được công nhận là thương binh cháu ạ. Vì vậy mà
không có bất kỳ một khoản trợ cấp nào cả.
Đến đây Phương
cũng bức xúc mà xen vào:
- Trong khi đó
lại có cái ông cùng làng, chẳng đi bộ đội ngày nào mà lại được chứng nhận là
thương binh, nhận tiền trợ cấp đầy đủ. Thực ra ông ta chỉ bị tai nạn máy cưa mà
cụt mất hai ngón tay. Rồi chẳng hiểu chạy chọt kiểu gì mà có được cái suất
thương binh chống Mỹ...
Tôi lắc đầu ái
ngại:
- Vậy sao cô
không đến gặp chính quyền địa phương hoặc “Hội Cựu chiến binh” để trình bày với
họ?
- Cô có đến mấy
lần, nhưng họ đòi phải có giấy chứng nhận thương tật của đơn vị. Khổ lắm, những
người cùng đơn vị thì đã hy sinh hết, lấy ai mà chứng nhận bây giờ? Trong khi
bác lại cứ bị bệnh thế này. Cũng đến “Hội Cựu chiến binh”, nhưng lại cứ nghe
nói ông chủ tịch hội đi họp tỉnh họp huyện gì đó suốt. Công việc cô thì bận túi
bụi, đành phải thôi vậy. Người ta cũng khuyên là nên chạy tiền thương binh cho
bác. Nhưng nhà mình chạy ăn không đủ, lấy tiền đâu mà chạy suất thương binh hả
cháu? Vả lại bác là thương binh thật, việc gì mà chạy ở đâu nữa?...
Lúc này tôi cũng
cảm thấy bực mình hết sức. Không hiểu người ta sinh ra cái “Hội cựu chiến binh”
để làm gì, mà lại không bảo vệ quyền lợi cho những người như bác Ba kia chứ? Tiện
thể, tôi giận luôn cái cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn, khiến cho người dân
phải hy sinh xương máu một cách vô ích . Nó chẳng mang lại gì ngoài máu và nước
mắt, cùng muôn vàn nghịch cảnh.
Nước mắt vòng
quanh, cô tiếp tục kể:
- Mỗi lần lên cơn
bác đều như vậy. Cả người co giật, miệng thì cứ hò hét “xung phong”. Nếu không
có người ôm kịp là lại đập phá hết mọi thứ đó cháu...
Mượn cớ ra sân
chơi với mấy đứa trẻ, tôi bước vội ra khỏi nhà để ngăn những giọt nước mắt chực
trào ra.
Ra đến chỗ bến
nước, tôi đút hai tay vào túi quần, đứng hít thở thật sâu để lấy lại tinh thần.
Dưới chân, những con nước hiền hoà vẫn không ngừng trôi chảy. Và có lẽ cũng như
cuộc đời kia, dưới dòng nước sâu là biết bao sỏi đá chơ vơ như những số phận
con người bị thế gian ruồng bỏ.
Minh Văn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét