Đường lưỡi bò và đường phối trí lực lượng quân sự Hoa Kỳ từ Nhật đến Philippines |
Ngô Văn
Trong tình trạng kinh tế toàn cầu chỉ vừa mới bắt đầu có
chỉ dấu hồi phục, không một chính phủ tại nước dân chủ nào muốn xảy ra chiến
tranh vào lúc này. Ngay cả tại những vùng sôi động trở lại như Iraq, Syria,
Lybia, Palestine, các chính phủ Tây Phương vẫn cố chần chờ tránh bị hút vào các
cuộc nội chiến.
Bắc Kinh rõ ràng đã bắt mạch được sự e ngại của các nước
phát triển, đặc biệt là thái độ dè dặt của chính phủ Obama, và vì thế họ quyết định
chọn thời điểm này để nâng cấp ý đồ chiếm trọn Biển Đông.
Thật ra thì các chỉ dấu về cuộc "Trỗi dậy không hòa
bình chút nào" của Trung Cộng đã xuất hiện trong nhiều năm qua nhưng vẫn chỉ
ở vận tốc tiệm tiến và bắt nạt riêng Hà Nội chứ chưa quá táo bạo tới mức báo động
quốc tế.
Nhưng bước nâng cấp qua việc kéo giàn khoan HD-981 khổng lồ vào giữa
Biển Đông để khởi động một giai đoạn lấn chiếm mới của Trung Cộng đã thực sự làm
giới nghiên cứu chính sách và chuyên gia quân sự của Nhật Bản lẫn Hoa Kỳ bắt đầu
cảm thấy một cuộc chiến khó tránh trong tương lai trước mặt. Họ buộc phải chính
thức lên kế hoạch phân tích và chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh rộng lớn giữa
Trung quốc với các quốc gia trong vùng kể cả quân đội Hoa Kỳ đang trú đóng ở Á
châu. Kế hoạch này phải có ngay vì không ai dám chắc chiến tranh sẽ xảy ra
trong vài năm tới hay chỉ vài tháng tới.
Những chi tiết, không rõ do vô tình hay cố ý cho rò rỉ ra
từ phía chính quyền, mà giới truyền thông Nhật Bản thu thập được đều cho thấy Bắc
Kinh chắc chắn nắm phần thua nặng nếu gây chiến ở Biển Đông. Đối sách của đồng
minh Mỹ-Nhật-và các nước đồng minh có tên là Offshore Control Strategy (OCS), tạm
dịch là Chiến Lược Phong Tỏa Từ Ngoài Khơi. OCS có diễn trình và các điểm chính
sau đây:
- Phần lớn năng lượng để nuôi sống nền kỹ nghệ, nền kinh
tế, và sinh hoạt hàng ngày của Trung Quốc phải nhập từ bên ngoài. Và 90% lượng dầu
thô mà Trung quốc nhập khẩu được chuyên chở bằng đường biển từ các nước Trung Đông,
Đông Nam Á, và Trung Mỹ, Nam Mỹ về. Mục tiêu tối hậu của OCS, do đó, là bóp nghẹt
các đường truyền máu này vào nội địa Trung Quốc.
- Theo giới chuyên gia quân sự Mỹ Nhật hình dung thì sớm
muộn gì Bắc Kinh cũng sẽ bước tới lằn mức tung ra thông báo cấm mọi tàu thuyền đi
qua vùng lưỡi bò mà không "xin phép" Trung Quốc. Bắc Kinh sẽ tập
trung tàu chiến, máy bay phát xuất từ các sân bay tại Hoàng Sa, Trường sa để áp
đặt lệnh cấm này.
- Nhưng đó sẽ là lý cớ cần thiết để Hoa Kỳ tập hợp công
luận thế giới và bắt đầu phối trí lực lượng hải quân, không quân của mình từ các
quần đảo phía Tây Nam nước Nhật đến quần đảo Philippines chạy song song với đường
lưỡi bò. Khu vực đối đầu chính giữa Trung quốc với Hoa Kỳ là khoảng giữa hai đường
vạch đỏ (đường lưỡi bò và đường phối trí lực lượng quân sự Hoa Kỳ từ Nhật đến
Philippines)
- Kế hoạch Phong Tỏa Từ Ngoài Khơi bắt đầu với việc cấm tàu
thuyền Trung Quốc, đặc biệt các tàu chở dầu, không được đi qua vùng biển giữa 2
vạch đỏ nêu trên. Nếu bất tuân, các tàu này sẽ bị tấn công. Tàu chiến Trung Cộng
hiện không đủ số lượng và không có khả năng đối đầu với hải quân Hoa Kỳ để bảo
vệ các tàu dầu này. Cùng lúc, Hoa Kỳ, với sứ mạng được thế giới giao phó vì quá
bất bình trước hành vi của Bắc Kinh, sẽ kết hợp với các nước chủ nhà để phong tỏa
các eo biển hệ trọng liên hệ. Đó là eo biển Malacca - nằm giữa bán đảo Malaysia
và đảo Sumatra, nối liền biển Đông và Ấn Độ dương; eo biển Lombok - nối biển
Java với Ấn Độ dương, nằm giữa các đảo Bali và Lombok ở Indonesia; kênh đào
Panama và eo biển Magallanes ở Chile - 2 con đường tắt để chở dầu từ Trung và
Nam Mỹ về Trung Quốc.
- Vì Hoa Kỳ không sử dụng vũ lực quân sự tấn công thẳng
vào Hoa lục nên nhiều phần sẽ tránh được một cuộc chiến tranh nguyên tử. Bắc
Kinh có vũ khí hạt nhân từ lâu nhưng chưa có loại hỏa tiễn liên lục địa để đưa
vũ khí hạt nhân đi tấn công ở tầm hoàn cầu. Việc mua và vận chuyển loại hỏa tiễn
liên lục địa từ Nga có thể xảy ra nhưng rất khó trốn thoát các dụng cụ theo dõi
và khả năng phá hủy bằng drone (máy bay không người lái) của Mỹ. Ngay cả nếu Bắc
Kinh xử dụng hỏa tiễn tầm trung và tầm ngắn để mở chiến tranh nguyên tử với Nhật
Bản, Nam Hàn thì cũng chưa chắc thành công vì hệ thống hỏa-tiễn-chống-hỏa-tiễn
hiện có của Mỹ. Cùng lúc đó, việc tấn công nguyên tử sẽ là lời mời liên quân thế giới đổ bộ trực tiếp
vào Trung Quốc để thay đổi chế độ hiện tại.
- Do đó, nếu chiến tranh ở biển Đông xảy ra thì sức mạnh
quân sự của Hoa Kỳ không bị hao mòn bao nhiêu qua chiến lược Offshore Control,
trong khi đó Trung quốc sẽ bị tê liệt không chỉ về kinh tế và cả khả năng vận hành
xã hội hàng ngày. Tình trạng này chắc chắn dẫn đến sự nổi dậy của các phe cánh đang
căm thù nhóm Tập Cận Bình đến xương tủy và dẫn đến nhiều nguy cơ sụp đổ chế độ
Cộng sản, một chế độ mà người dân ở Hoa lục muốn dẹp bỏ khi có điều kiện.
- Đặc biệt, nếu chính quyền của Thủ tướng Abe được Quốc hội
Nhật thông qua việc sửa đổi điều 9 Hiến pháp cho phép cho phép Tự Vệ Đội nước
này có thể nổ súng khi đồng minh chiến lược của Nhật bị tấn công thì Hoa Kỳ sẽ
nhẹ gánh hơn vì lực lượng hải quân và không quân Nhật hiện nay một mình cũng đã
có thể đương đầu với Trung quốc. Hải quân Hoa Kỳ sẽ rảnh tay phong tỏa một vùng
hải dương rộng ngoài khơi.
- Bắc Kinh, theo các chuyên gia hoạch tính quân sự nêu trên
nhận định, đã dư biết sự thất lợi của họ và cũng biết luôn Chiến lược Offshore
Control của Hoa Kỳ. Và đó là lý do mà Bắc Kinh còn dè dặt chờ cơ hội cho đến gần
đây. Hiện nay để tránh né OCS, Bắc Kinh chỉ ra sức xây hệ thống dẫn dầu bằng đường
bộ và cố tránh sử dụng tàu chiến hải quân để không tạo lý cớ cho đồng minh Mỹ
Nhật báo động thế giới. Thay vào đó, Bắc Kinh dồn ngân sách nhiều cho việc gia
tăng lực lượng cảnh sát biển. Cả 2 cách đối phó nói trên đều không hữu hiệu vì đường
dẫn dầu trên bộ quá dài và bị tấn công ở bất kỳ điểm nào cũng sẽ tê liệt. Còn lực
lượng cảnh sát biển nếu được dùng để cản trở tàu bè đi lại tại Biển Đông thì sẽ
vẫn bị thế giới trừng phạt như tàu chiến hải quân. Cần nói thêm, riêng chiếc tàu
sân bay (hàng không mẫu hạm) mua của Nga, theo giới phân tích quân sự, chỉ có
thể dùng làm công cụ tuyên truyền với dân chúng Hoa Lục chứ không đóng góp gì
cho cuộc chiến lần này. Ngược lại, nếu chiếc tàu sân bay này bị đánh chìm tương
đối dễ dàng thì thiệt hại đó cũng làm sụp đổ nặng hình ảnh vô cùng hùng mạnh mà
lãnh đạo Trung Cộng đã bơm vào đầu người dân trong nhiều năm qua.
- Cũng theo truyền thông Nhật, trước đây giới chức quân sự
Hoa Kỳ, Nhật, Úc, Philippines, Ấn Độ đã bàn đến vai trò của Việt Nam trong mạng
lưới phòng thủ chung chống Trung Cộng bành trướng, nếu Hà Nội đồng ý tham gia
liên minh. Vị trí địa lý của Việt Nam thuận lợi cho không quân ngăn chận các tàu
dầu, tàu chở hàng Trung Cộng vì lý do nào đó chạy thoát được mạng lưới ngăn chận
tại hai eo biển Malacca, Lombok, và các ngõ ngách khác từ phía Nam.
Tuy không dám dùng tông điệu khẳng định, nhưng giới hoạch
định quân sự Mỹ, Nhật và nhiều nước trong vùng đã lệt kê các dữ kiện rất vững
chắc rằng nếu Trung Cộng giao tranh với liên minh này tại Biển Đông thì chắc chắn
Trung Cộng thua. Cùng lúc, giới lãnh đạo đảng CSVN nay xác nhận tại các buổi học
tập cho cán bộ trung cấp rằng nếu Việt Nam giao tranh với Trung Cộng thì chắc
chắn Việt Nam thua.
Khi tổng hợp 2 kết luận khó cãi này lại, cả người Việt lẫn
quốc tế đều không sao hiểu được tại sao lãnh đạo CSVN lại cứ từ chối tham gia
các liên minh phòng thủ chung và cứ nhất quyết chỉ giải quyết song phương với Bắc
Kinh?
Ngô Vănhttp://www.viettan.org/Trung-quoc-se-thua-neu-gay-chien.html
0 nhận xét:
Đăng nhận xét