![]() |
Một đoạn đường cao tốc Nội Bài - Lào Cai. (Ảnh: Đặng Tiến) |
Vương Trí Dũng
Đi trên những bãi biển đẹp mênh mông của nước Mỹ tôi từng ngậm
ngùi nghĩ đến nhiều bờ biển rất đẹp của Việt Nam đã bị kẻ cầm quyền đem bán, đến
nỗi không nói đến việc tìm ra đường lội xuống nước để bơi là bất khả thi, muốn
đi dạo chơi trên cát cho thư thái chốc lát cũng không được nữa. Bây giờ, đám
chức sắc đã xướng lên việc bán đường đi. Nghĩa là các vị ấy đã túng quẫn lắm rồi
đấy, bao nhiêu thứ bán được trước đây, con cái, phe nhóm họ đã ăn tiêu bằng
sạch. Chao ôi, nghĩ đến mà thấy cảm thương!
Lại nhớ chí sĩ Phan Bội Châu, ông có viết trong cuốn Việt
Nam vong quốc sử chuyện thực dân Pháp lừa dân chúng ở một vùng quê nọ bán
trời cho chúng. Bán xong thì ngồi trong nhà cũng là ngồi vào trời của Đại Pháp,
đi ra sân cũng là đi trong trời của Đại Pháp, cùng cực đến nỗi lại phải cùng
nhau vét sạch sành sanh của cải để đi chuộc trời về. Với tình thế này, dám chắc
người dân của nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam cũng sắp đứng trước thảm
họa bị bán trời đến nơi, bởi các ông ấy đã như những con nghiện hêroin thời kỳ
cuối, có gì mà không bán chứ.
Các ông các bà Dương Nội và tất cả bà con những vùng miền bị
cướp đất trắng tay trong nước ta ơi! Xin hãy tính trước sớm đi, mất đất thì vẫn
kéo nhau đi ăn xin được, còn mất đường thì đội quân bị gậy biết đặt chân vào đâu
để hành nghiệp? Chắc phải xắn cao quần lội xuống các bờ mương mà đi rồi. Nhưng
đến khi mất trời thì nguy quá, chắc phải tìm sông lạch mà lặn mà vùi, chỉ để hở
hai con mắt là còn yên thôi.
Âu cũng là cái số trời đã định từ khi ông lạc Long Quân chia
tay với bà Âu Cơ. Đang yên lành trên mảnh đất trung du của mình, bỗng hứng lên
đem 50 con đi tuột xuống nước mà ở. Kể ra, Đảng Cộng sản Việt Nam kế thừa và
phát huy truyền thống lịch sử 4000 năm đến thế là tuyệt đỉnh. Cực lực hoan
hô!
Nguyễn Huệ Chi
******
Phát triển kinh tế trong thời kỳ hội nhập cần sự hợp
tác đầu tư với nước ngoài là đương nhiên. Hơn thế nữa, cần phải sử
dụng công nghệ, học hỏi kỹ năng quản lý, và tận dụng vốn của nước
ngoài để thu được lợi ích nhiều nhất, nhưng phía mình lại bị tổn
thất ít nhất. Đó là bài toán tối ưu cửa miệng. Ai cũng nói được
nhưng không phải ai cũng làm được.
Nhìn lại thực tế những gì mà chúng ta đã làm từ khi
bắt đầu chính sách mở cửa trong suốt hai mươi năm qua, thì rút ra được
một số kết luận cay đắng sau đây.
1. Chúng ta không thu được gì nhiều và không học được
gì đáng kể ngoài việc đã bán đi tất cả những gì có thể
bán
Bán đất
Những vùng đất đai có phong cảnh đẹp hay đắc địa đều
được bán cho người nước ngoài đầu tư, thời hạn thông thường là năm
mươi năm. Nếu họ mang tiền đến phát triển sản xuất thì còn khả dĩ,
nhưng phần lớn đó là các dự án dịch vụ, địa ốc. Nghĩa là họ lấy
đất xây nhà để bán cho chính người Việt Nam, và tổ chức các dịch vụ
để thu tiền của chính người Việt Nam. Tiếc thay, các dự án bán đất
kiểu này, có thể mang lại sự phát triển bề mặt, nhưng không mang lại
giàu có bền vững đích thực làm cho đất nước hùng cường.
Lấy một thí dụ điển hình như thành phố Đà Nẵng. Không
phủ nhận sự thay đổi khang trang của thành phố và đời sống người dân
phần nào cải thiện trong thời gian đổi mới. Nhưng sau hai mươi năm mở
cửa hội nhập, nền công nghiệp Đà Nẵng có được những gì đáng giá?
Từ thí dụ của Đà Nẵng để mà suy nghĩ và không thể không xót xa về
sự phát triển của đất nước.
Bán tài nguyên
Không cần phải liệt kê cụ thể. Không có loại khoáng
sản nào mà chúng ta không nhanh chóng đem bán. Thậm chí đến khoáng
sản khai thác lỗ và mang lại nhiều hậu quả tai hại như bô xít Tây
Nguyên mà cũng vội vã đem bán tất.
Bán nước
Không chỉ bán khoáng sản, không chỉ bán rừng, mà chúng
ta bán cả nước sông hồ và biển. Nhiều hồ đều bị bán quyền sử dụng
khai thác trong nhiều năm. Ở Vũng Áng chúng ta bán đi cả hàng ngàn
héc ta biển. Đến Vịnh Hạ Long cũng có người muốn bán quyền sử dụng
khai thác. Bán đất, bán rừng, bán tài nguyên khoáng sản và bán cả
nước.
2. Chúng ta đã bán một cách vội vã lấy
được
Nếu bán có chọn lọc cân nhắc thì còn chấp nhận được,
nhưng dưới bình phong đầu tư phát triển, chúng ta đã bán tràn lan khắp
mọi nơi có thể. Nguyên nhân là nhiệm kỳ lãnh đạo chỉ có hạn, nên
trong nhiệm kỳ phải tìm mọi cách để bán bằng được các dự án đất
đai và tài nguyên. Hiện tượng này phổ cập ở tất cả các tỉnh thành,
từ trung ương cho đến tỉnh huyện xã.
Chẳng hạn, mỏ sắt Thạch Khê Hà Tĩnh chưa khai thác bây
giờ thì đời cháu chắt hay nhiều trăm năm sau sẽ khai thác cũng chưa
nuộn. Vội vã chi mà phải hấp tấp bán cho nhà đầu tư Đài Loan Trung
Quốc với những ưu đãi đặc biệt và ẩn chứa những hậu quả an ninh khôn
lường? Tại sao người Đức người Pháp không đầu tư mà lại là người
Trung Quốc?
Lãnh đạo Hà Tĩnh và Chính phủ Việt Nam có ý thức
rằng mình đã vội vã bán rẻ mạt tài nguyên mà cha ông để lại từ
ngàn đời? Người Đức người Nhật có làm giàu bằng cách bán tháo tài
nguyên của tổ tiên để lại hay không? Lãnh đạo Việt Nam có biết không
khi chính người Trung Quốc đang đi mua tài nguyên các nước khác thì họ
lại đang chắt chiu để dành nguồn tài nguyên trong nước?
3. Chúng ta đã bán dài lâu đến hết cả đời cháu
chắt
Vũng Áng đã được cho thuê 70 năm. Nghĩa là nếu bố và
mẹ lúc 61 tuổi nghỉ hưu đã cho thuê đất 70 năm, thì con 41 tuổi, cháu
21 tuổi và chắt 1 tuổi, đợi đến 70 năm sau đều không được quyền sử
dụng đất. Lúc đất được trả về thì chắt đã 71 tuổi, và người chít
đời thứ 5 cũng đã 51 tuổi, mới được nhận lại quyền sở hữu
đất!
Vậy mà có người còn dự định bán đất 99 năm, và thậm
chí là 120 năm.
Nếu cha ông đều bán đất kiểu đó thì thế hệ bây giờ ở
đâu?
4. Không chỉ bán đất bán nước chúng ta đang bán cả
đường đi
Ai cho phép Bộ giao thông vận tải và VEC bán
đường?
Những ngày gần đây báo chí đồng loạt đưa tin rằng Tổng
công ty phát triển đường cao tốc Việt Nam đang chuẩn bị bán một số
tuyến đường cao tốc. Thoạt nghe đã rùng mình.
Khi bán đi những khu đất, những cánh rừng, người dân
buộc phải di cư sang những nơi khác, dẫu là hẻo lánh cằn cỗi, nhưng
vẫn còn có chỗ để ở và mưu sinh.
Khi bán đi hồ nước sông ngòi và cả từng vùng biển,
người dân phải dạt sang vùng nước khác, dẫu sóng gió nguy hiểm, nhưng
vẫn còn có chỗ để mò cua bắt cá mà tồn tại.
Nhưng nay lại bán đi cả đường sá, quyền đi lại của
người dân không còn nữa. Không thể ngồi ở nhà, mà muốn đi ra thì phải
trả tiền theo giá tùy tiện. Ngày xưa đường nhỏ gồ ghề, chịu khó còn
đi được. Nay đường to rộng nhưng không có tiền đành phải bó
chân.
Nói một cách cụ thể hơn. Ở thôn có con đường làng dân
vẫn đi lại. Nay bỗng chốc trưởng thôn bán cho người khác xây to hơn. Ai
muốn đi phải trả phí theo giá của chủ mới. Nếu không phải lội xuống
ruộng vượt rào hay tìm đường mà đi.
Bởi vậy, người dân có quyền thét to lên rằng:
Hãy trả đường cho dân đi, nhỏ hay xấu cũng là đường
của dân, tại sao lại lấy mất đường của dân rồi bắt dân muốn đi thì
phải trả tiền theo giá tùy ý của các ông?
Trong số tiền mà các ông xây dựng đường có bao nhiêu
tiền thuế dân đóng?
Trong số tiền mà các ông xây dựng đường dân sẽ phải
gánh chịu bao nhiêu nợ?
Ai cho các ông quyền lấy đất của dân làm đường rồi lại
bán cho người khác?
Có ai trong Bộ Giao thông Vận tải đặt ra những câu hỏi
tương tự?
Xây dựng đường cao tốc hình thức BOT ở đâu
?
Hệ thông giao thông là huyết mạch của quốc gia. Nó không
chỉ là huyết mạch về kinh tế mà còn là huyết mạch an ninh quốc gia.
Bởi vậy quốc gia phải nắm quyền kiểm soát hệ thống giao thông chứ
không thể là người nước ngoài.
Nếu VEC bán đường cao tốc Lào Cai – Hà Nội cho người
nước ngoài, thí dụ là Trung Quốc, thử xem điều gì sẽ xẩy ra? Trong vô
vàn khả năng có thể, chỉ xin nêu ra vài điều:
Bởi vì thế, các quốc gia rất hạn chế trong việc cho
người nước ngoài tham gia xây dựng giao thông dưới dạng BOT. Muốn cho
các đối tác nước ngoài tham gia xây dựng giao thông dưới hình thức BOT,
nước sở tại rất cân nhắc trên các phương diện sau:
VEC có bán đúng giá?
Phải thẳng thắn nêu ra những nhận xét sau khi giao cho
VEC bán đường cao tốc:
1. VEC không đủ tầm và năng lực để đánh giá lựa
chọn đối tác.
2. VEC không có khả năng xác định đúng
giá.
3. VEC không bán đúng giá vì lợi ích cục
bộ.
Một thực tế đáng buồn cho Việt Nam, ở nhiều nơi trong
các cơ quan nhà nước, là cấp trưởng phải quay lại hỏi cấp phó, cấp
phó phải quay lại hỏi chuyên viên.
Tờ giấy nhắc Thứ trưởng con số 34. 000 tỷ cho sách
giáo khoa, cũng như 2 tỷ USD đầu tư sân bay Long Thành của ADPi “do nhầm
lẫn đánh máy” là những dẫn chứng cay đắng, rằng người lãnh đạo
chẳng nắm được bản chất vấn đề.
Bán quyền thu phí đường – rước người ngoài đến bóc
lột
Khi không có tiền thì phải kêu gọi đầu tư dưới hình
thức BOT. Điều lạ ở Việt Nam là xây dựng xong đường cao tốc lại bán
cho người ngoài quản lý khai thác. Ở đây có hai điều có thể nói là
“thông minh” khác người.
Một là, đã đầu tư xong chỉ quản lý thu phí, tại sao
VEC lại phải bán quyền thu phí cả gói. Tiếng là lấy vốn để đầu tư
nơi khác, nhưng kỳ thực còn một lý do nữa quan trọng hơn nhiều. Đó
là khi bán trọn gói, có thể đút túi phần trăm một tổng tiền lớn
một lần và mất hút. Còn chờ thu phí hàng năm mới lấy được một phần
lời, thì đến bao giờ cho xong. Hơn nữa, nhiệm kỳ có hạn, các nhiệm
kỳ sau là của người khác. Quả đúng là một quyết sách “thông minh”
khác người.
Hai là, nhà đầu tư nước ngoài khi trả một gói để lấy
quyền thu phí đường, họ không mang lại lợi ích gì cho kinh tế Việt
Nam, vì chính họ không tham gia xây dựng đường như hình thức BOT. Chẳng
qua họ trả trước tiền để thu lại gốc và lời theo quyền đặt phí của
họ mà người dân Việt Nam là người cuối cùng phải gánh chịu. Đây cũng
là một nước cờ khác người. Chỉ không thể gọi là thông minh được, vì
thực chất là cõng rắn cắn gà nhà, là rước người về bóc lột dân
mình.
Một điều cần lưu ý là nếu VEC là công ty tư nhân, VEC
phải mua đất của dân để làm đường, VEC có vốn riêng thế chấp để vay
tiền đầu tư, thì VEC muốn làm gì thì làm, VEC muốn bán cho ai với
giá nào thì VEC bán.
Nhưng VEC là công ty nhà nước; VEC lấy đất của dân
với giá đền bù rẻ mat; VEC lấy tài sản nhà nước thế chấp để vay
tiền. Tất cả tài sản của VEC chính là của dân. Vì thế, cả VEC lẫn
Bộ Giao thông vận tải không có quyền muốn bán đường cao tốc nào thì
bán, muốn bán cho ai thì bán, và muốn bán với giá nào thì
bán.
Có ai trong số lãnh đạo Bộ Giao thông vận tải ý thức
được sự khác biệt mang tính nguyên tắc này không?
Từ những điều đã nêu trên, xin được gửi tới lãnh đạo
Việt Nam hai kết luận sau đây.
1. Việt Nam không cần sự phát triển vội vã bằng
cách bán hết mọi thứ
Chúng ta muốn trở thành con rồng. Chúng ta muốn có tốc
độ phát triển GDP nhanh nhất châu Á. Hậu quả là chúng ta bán vội vã,
bán tống tháo những gì có thể bán được để mua lấy một sự phát
triển bề ngoài giả tạo. Người xưa đã dạy, muốn tiến nhanh thì phải
đi chậm. Xin hãy nhớ kỹ điều này.
2. Chính sách “Sở hữu đất đai toàn dân” là căn nguyên
dẫn đến sự tàn phá nền kinh tế quốc dân và làm phương hại đến an
ninh quốc gia.
Ai cũng thấy tại vạ của chính sách sở hữu toàn dân.
Bán đất bán rừng bán tài nguyên bán đường đi bán nước, bán nhiều năm
cho đến tận đời cháu chắt chít – tất cả là do sở hữu đất đai toàn
dân mà ra cả.
Rồi sẽ vội vã cổ phần hóa. Tài sản toàn dân sẽ bị
các nhóm thâu tóm với giá bất công rẻ mạt. Một thể chế bất công mới
đã và đang được hình thành.
Chừng nào chưa xóa bỏ sở hữu toàn dân, nhất là sở
hữu đất đai, thì chừng đó đất nước không chỉ bị tàn phá khánh kiệt,
mà người dân còn phải quay về thời bị làm thuê bóc lột, chỉ là ở
mức độ khác và dưới tấm áo choàng khác mà thôi.
Xin hãy vì quyền lợi quốc gia dân tộc mà dũng cảm
tiến hành những cải cách căn bản, trong đó có quyền tư hữu đất
đai.
V.T.D.
Nguồn: Bauxite Việt Nam
0 nhận xét:
Đăng nhận xét