Khu vực nào của Sài Gòn hiện nay cũng hiện diện những gánh hàng rong. (Hình: Nguyễn Sài Gòn/Người Việt) |
Nguyễn Sài Gòn
“Trong
muôn nghìn nỗi nhớ về quê nhà thì có một kỷ niệm mà em không thể nguôi
ngoai được là những gánh hàng rong của một thời đã mất. Người ta có thể
lãng quên tất cả cho đời sống tất bật cơm áo tiền bạc nơi xứ người nhưng
với những gánh hàng rong xốn xang trên những vỉa hè trước cổng trường
ngày xưa thì không bao giờ phai nhạt...”
Không biết bao giờ thì cô ấy sẽ về nhưng chắc một việc là tôi phải
cần tìm biết ngay trong thành phố này có còn những gánh hàng rong hay
không và nếu còn thì cái hương vị của ngày xưa đó bây giờ lang thang ở
nơi đâu - và quan trong hơn ở khu vực nào của Sài Gòn hiện nay vẫn đang
hiện diện những gánh hàng rong đó...
Như một quán tính tự nhiên - nơi mà tôi cần phải tìm tới để thám
thính ngay là khu vực nhà thờ Ðức Bà trước Bưu Ðiện thành phố và Dinh
Ðộc Lập xưa - nơi có công viên cây xanh lừng danh và đương nhiên ở đây
vẫn còn nguyên xi những gánh hàng rong đang đi lững thững hoặc đang bày
biện quang gánh với đủ thứ hồn trái cây của ngày xưa đang tìm về nơi
chốn cũ.
Những gánh hàng rong này có một hình ảnh đặc trưng không bao giờ thay
đổi đó là đòn gánh kĩu kịt với thúng mủng nón lá cùng với những thức ăn
không “đụng hàng” như cóc, ổi, xoài, sơri, chuối dừa, bánh tráng trộn,
bánh kẹo đủ thứ như một cửa hàng tạp hóa bé xíu - với những cách chế
biến đơn sơ từ nguyên chất không pha tạp hóa chất vì nó chỉ có duy nhất
một thứ gia vị nước chấm đó là nước mắm và muối ớt...
Gánh
hàng rong mộc mạc mà thoạt nhìn tưởng như vặt vãnh đó nhưng đổi lại
đã
nuôi nấng bao nhiêu con người. (Hình: Nguyễn Sài Gòn/Người Việt)
Những món ăn mà cô
bạn đã “order” và tôi là người phải đáp ứng theo đơn đặt hàng đó, một
nhiệm vụ khả thi mà tôi có thể làm được ở ngay trên đất nước này ở bất
cứ nơi đâu - không riêng gì ở Sài Gòn - vì thiệt tình mà nói kinh tế ở
xứ sở này có đi lên với tỉ lệ “nợ công” cao như thế nào thì những gánh
hàng rong vẫn đi xuống như thế đó.
Nghĩa là những người nông dân lam lũ nghèo khó với những gánh hàng
rong nhập cư nơi phố phường cao sang kia vẫn là nguồn cung cấp kỷ niệm
người mang vác nợ nần trong tương lai cho những thị dân đang bị bê tông
hóa tâm hồn từng ngày trên những nỗi buồn ăn uống.
Một cô gái với áo bà ba nón lá nhàn tản như quên đi âu lo phiền muộn,
không biết cô ấy bán được bao nhiêu nhưng khi tôi hỏi về cuộc sống và
câu trả lời chỉ là một nụ cười buồn trong nắng “Ngày nào nắng ráo thì
còn bán được nhưng mưa xuống thì buồn hiu vì không ai ăn, bán mấy thứ ăn
chơi cho vui này có ngày vui ngày buồn anh ơi...”
Chỉ với những gánh hàng rong mộc mạc mà thoạt nhìn tưởng như vặt vãnh
đó nhưng đổi lại đã nuôi nấng bao nhiêu con người đang mưu sinh.
Người đàn bà nhìn như khổ hạnh kia nói như tâm sự rằng với gánh hàng
rong chị ấy đã nuôi sống cả gia đình ở ngoài quê riêng phần chị thì ngày
chỉ có gốc cây công viên vỉa hè và đêm về chỉ thuê một chiếc chiếu ngủ
quăng quật đâu đó là cũng đủ qua ngày.
Với những kẻ tha hương như cô bạn tôi thì cũng có không ít những
người cũng đã từng được những đôi vai trĩu nặng lo âu này nuôi sống lớn
lên. Vì thế, rất nhiều người từng trải qua thời tuổi trẻ không bao giờ
có thể lãng quên những gánh hàng rong, kỷ niệm một thời của những tháng
ngày hàn vi đau khổ trên đất nước này để mơ mộng về một phương trời xa
nào đó mà mình đang thụ hưởng...
Nguyễn Sài Gòn/Người Việt
0 nhận xét:
Đăng nhận xét