Tai nạn giao thông (hình minh họa). |
Đầu năm, bắt đầu từ mồng Một tháng Giêng, câu chuyện đầu năm xứ Việt
có vẻ như không giống xứ nào bởi có quá nhiều chuyện để kể và càng kể
càng thấy sợ. Từ chuyện các lễ hội cho đến chuyện đi chùa xem bói, đi
chùa xin lộc, đến đền miếu vay vốn cõi âm rồi ngày thơ Việt Nam, dâng
bánh chưng nặng vài tạ cho mẹ bác Hồ… Kính thưa các loại lễ. Đó là chưa
muốn nói đến số lượng người chết, bị thương vì đi chơi Tết, gặp tai nạn
xe, đánh nhau, cướp lộc, tranh lộc, đâm chém nhau vì lộc… Dường như
chuyện nào cũng nổi cộm.
Từ thị trường lộc đầu năm béo bở
Chỉ riêng chuyện đánh nhau và tai nạn, con số đã lên đến vài vạn, môt
con số kinh đầu Bác! (nói theo cách của người miền Bắc), miền Nam gọi
là con số kinh đầu gà! Đó là chuyện tai nạn, đánh nhau, chặt chém,
chuyện mà nhà nước xem là vô văn hóa, là nằm ngoài khả năng quản lý của
họ, họ đang cố gắng khắc phục và chấn chỉnh. Còn chuyện lễ hội, chuyện
tranh ấn, cướp lộc, chà đạp lên nhau thì sao?
Phải nói rõ rằng đây là những lễ hội do nhà nước tổ chức. Nếu không
có nhà nước đứng ra tổ chức thì không có đền miếu, ông từ hay ông thầy
nào dám đứng ra tổ chức một lễ hội to lớn như vậy. Và cũng không phải
ngẫu nhiên hay vô tư mà các đài truyền hình nhà nước đưa tin, loan tải
những hình ảnh tranh ấn, cướp lộc. Nói cách khác, đây là một kiểu PR cho
lễ hội mà nhìn bề ngoài khó thấy được. Mọi năm, lễ hội chỉ có những
người nông dân xứ Bắc tranh lộc, giành giật nhau một cách vui vẻ, không
đến mức đổ máu, ngất xỉu như hai năm trở lại đây. Vì sao?
Vì cách đây năm năm, các đài truyền hình đã đưa hình ảnh tranh giành,
cướp lộc một cách hồ hởi, vui vẻ của người nông dân miền Bắc. Và điều
này gây tò mò cho những nhà giàu miền Nam. Đương nhiên những người giàu
họ không có thời gian, sự liều lĩnh cũng như sức khỏe để xông vào cướp
lộc mà họ chỉ mua lại lộc của người đã cướp được. Ví dụ như lộc hoa tre ở
Đền Gióng chẳng hạn, giá sẽ dao động từ vài trăm triệu đồng đến một tỉ
đồng. Tương đương với vài chục ngàn đến năm chục ngàn đô la Mỹ. Một con
số có thể kích thích cho các băng nhóm, các tổ chức xã hội đen vào cuộc
để giành lấy.
Trước lễ phát lộc một ngày, giới nhà giàu cả Bắc lẫn Nam có một cuộc
đấu giá bên ngoài đền, họ làm rất có tổ chức, ngồi đấu giá hẳn hoi, có
giá sàn, giá trần. Giá sàn lộc hoa tre của lễ hội đền Gióng năm nay là
một trăm triệu đồng, và mức đấu cuối cùng là bốn trăm bảy chục triệu
đồng, sau năm lần bảy lượt mua qua bán lại, giá cuối là một tỉ một trăm
triệu đồng, rơi vào một tay nhà giàu người Bình Dương.
Thường những tay nhà giàu rất tin vào lộc và phép ở các lễ hội miền
Bắc. Kể cả giới nghệ sĩ, ví dụ như Hoài Linh và Xuân Hinh, hai nghệ sĩ
này thường đến các các đền ở Hải Phòng, Lạng Sơn, Lào Cai… để hầu đồng
và hát chầu văn.
Riêng Hoài Linh có cả một CD anh ngồi đồng và cậu nhập vào anhh để
hát múa, cho lộc, CD này bán khá nhiều ở các thành phố Hải Phòng, Hà
Nội. Nhưng trong giới đi đền miếu phía Bắc kháo nhau rằng Hoài Linh ngồi
đồng xấu hơn Xuân Hinh và cho lộc cũng không linh nghiệm bằng Xuân Hinh
ngồi đồng. Nhưng đó chỉ là những chuyện ngoài lề, vấn đề vẫn là cướp
lộc.
Một khi lộc ở đền miếu được biến thành một sản phẩm có giá hời, trong
đó có cả những quan chức đứng sau những “đại gia” mua lộc thì câu
chuyện sẽ còn đi xa nữa. Bởi tay mua lộc hoa tre người Bình Dương mua
lộc một tỉ một trăm triệu đồng không phải để mang về nhà mà để mang đến
biếu cho một anh cả đang công tác trong trung ương đảng. Đương nhiên
không có cách đầu tư và lót tay nào chắc và khôn hơn cách lót tay này.
Vài chục tỉ lót tay cho anh cả cũng chỉ là cái phong bì. Nhưng một tỉ
mốt trầy vi tróc vảy để có được lộc hoa tre mang về cho anh cả thì còn
gì hơn!
Và cũng theo thông tin của giới giang hồ phía Bắc, hai năm nay họ tổ
chức được những đội chuyên đi tranh lộc, cướp lộc để bán. Những nông dân
không bao giờ vào tranh được lộc và nếu có tranh được chăng nữa cũng sẽ
bị cướp trên đường về. Lộc chỉ rơi vào tay các quan và giới quyền lực,
có nhiều tiền, lộc ở các đền miếu không bao giờ rơi vào tay dân nghèo.
Điều này giống như một chân lý thời bây giờ.
Và chuyện tranh cướp lộc, giẫm đạp lên nhau, chém giết nhau vì cướp
lộc chỉ dừng lại, chỉ chấm dứt khi nó không còn giá tiền tỉ. Hay nói
cách khác, chuyện tranh lộc, cướp ấn sẽ không còn lộn xộn như hiện tại
nếu các quan biết từ chối món quà cầu may đầu năm của đàn em tặng. Thị
trường lộc cầu may ở các đền miếu trở nên lộn xộn và phức tạp bởi vì các
quan quá tin vào lộc và đàn em sẵn sàng bỏ ra hàng núi tiền để mua lộc
tặng cho các quan. Một khi các quan cùng với đàn em trọc phú biến các lễ
hội thành thị trường mua bán lộc đầu năm thì chuyện người ta giết nhau
vì lộc vẫn có thể xảy ra.
Đài truyền hình nhà nước, trong thời điểm này đưa tin về chuyện cướp
lộc và thả sức chê trách người dân vô ý thức là một chuyện hoàn toàn sai
phạm với nhân dân. Bởi không có người dân nào sai trong chuyện cướp
lộc, không những thế, người dân đi lễ với tâm thành kính bị ảnh hưởng
không nhỏ do giẫm đạp cướp lộc. Nếu các đài trong nước còn một chút tự
trọng thì phải tìm hiểu, điều tra tận gốc rễ vấn đề. Mà vấn đề dễ tìm
nhất là thử điều tra các ấn, lộc, hoa tre, tú cầu may… trong ba năm nay
đang nằm trên bàn thờ gia đình nào. Kết quả điều tra này sẽ nói lên tất
cả!
Đến cúng nhương sao và ngày thơ Việt Nam
Nếu như chuyện mua bán lộc đầu năm béo bở chừng nào thì chuyện nhương
sao và ngày thơ Việt Nam cũng béo bở không kém phần. Bởi theo qui luật,
người ta gây bao nhiêu tội thì sợ bấy nhiêu, tham nhũng, hối lộ, đút
lót càng nhiều thì lễ nhương sao, cầu an càng đắt đỏ bấy nhiêu. Khi cả
một xã hội nháo nhào lên vì lòng tham thì cái xã hội đó cũng cuống cuồng
lo sợ tội lỗi. Chính vì vậy những ngày tháng Giêng là ngày hốt bạc ở
các chùa chiền, đền miếu nhờ vào lễ nhương sao, cầu siêu…
Nhưng còn ngày thơ Việt Nam thì liên quan gì đến lộc? Có đó, đây là
ngày mà những ban bệ tổ chức (gồm các nhà văn, nhà thơ quốc doanh) hốt
bạc. Họ hốt ở cả hai phía, từ tiền tổ chức đến thành phần tham gia, tham
dự. Về phía tiền tổ chức, một đêm thơ nguyên tiêu cấp huyện tốn ít nhất
ba trăm triệu đồng, cao nhất chừng một tỉ đồng. Tiền chuẩn của nhà nước
rót là ba trăm triệu, tiền mạnh thường quân cho thêm thì không biết
được. Ban tổ chức thả sức chi tiêu và ghi hóa đơn.
Về phía người tham gia, hầu hết những đêm nguyên tiêu đều là đêm
thăng hoa của các nhà thơ hưu trí. Họ làm thơ Đường, thơ lục bát, vè lục
bát và kính thưa các loại ò e í e vần vèo. Nếu xét về mặt nghệ thuật
thì không có gì nhưng họ lại được lăng xê hết mức như những nghệ sĩ lớn
trong đêm nguyên tiêu. Và, phía ban tổ chức đã có sẵn những tham luận về
thơ của mấy vị hưu trí. Họ viết phê bình, tham luận, bình luận để đọc
trước khi vị nhà thơ hưu trí lên đọc thơ.
Và để được như vậy, các nhà thơ hưu trí đã có một cuộc chạy đua ngấm
ngầm trước đó, từ tháng Chạp, họ đã quà cáp, biếu xén, lót tay ban tổ
chức. Thậm chí có những vị hưu trí mạnh tiền sẵn sàng bỏ ra vài trăm
triệu đồng để ban tổ chức mạnh tay làm riêng cho mình một đêm thơ nguyên
tiêu.
Xét trên khía cạnh này, ngày nhà thơ cũng là một ngày cầu lộc, cầu
siêu. Nếu như việc đọc thơ của các nhà thơ hưu trí là một cái lộc cho
ban tổ chức thì đêm thơ nguyên tiêu lại là nơi cầu siêu, làm cho những
bài thơ hưu trí được siêu thoát sau một năm mắc kẹt trong giấy bút của
các vị. Và không chừng, tuy nghỉ hưu nhưng các vị vẫn còn đàn em, chân
rết trong hệ thống nhà nước rất mạnh. Như vậy, nịnh những nhà thơ hưu
trí cũng là cách để nhanh chân bước lên ghế cao của ban tổ chức nếu các
nhà thơ hưu trí thấy đẹp lòng, chịu cúi xuống để gởi gắm, nhờ đàn em
giúp đỡ cho “đứa cháu văn nghệ” đang công tác tại chỗ cơ quan A, B, C…
nào đó!
Có thể nói rằng câu chuyện đầu năm ở Việt Nam là một câu chuyện hết
sức lộn xộn và chợ búa. Mà sở dĩ nó trở nên lộn xộn và chợ búa như vậy
là do hệ thống lãnh đạo đã không những tìm cách làm cho nó giảm đi mà
còn nhúng tay vào để khuấy cho nó đục thêm. Nó đục đến cỡ nào thì phải
hỏi chính các ông lãnh đạo. Và các ông lãnh đạo, các đài truyền hình nhà
nước cũng nên thôi huênh hoang chê dân vô văn hóa. Chính các ông và hệ
thống tuyên truyền, truyền thông của ông mới là những kẻ vô văn hóa đúng
nghĩa!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét