Ảnh: Dân Luận |
Nguyệt Quỳnh
Có bao giờ bạn nghe tiếng gào, tiếng
chửi rủa tục tằn trong đêm của một người xa lạ mà tự dưng thấy mình ứa
nước mắt không? Xin đến với đồng bào tôi, bạn sẽ được trải nghiệm.
Người gào, gào thét một mình, gào bằng
tất cả sức lực, nghe nhức nhối như từ đáy tim. Nghe trong tiếng chửi có
cả nước mắt và nỗi tuyệt vọng: “ĐM chúng mày, chúng mày muốn đánh, muốn giết, muốn bỏ tù tao không? ĐM chúng mày… chúng mày vô liền đi…”
Và tiếng gào thét đó không chỉ ở một người, không chỉ ở một con xóm nhỏ
mà ở khắp mọi nơi… đến độ chúng ta đau được nỗi đau của họ và dường như
muốn đồng tình luôn cả với những câu chữ tục tằn này.
Nếu chửi là vũ khí duy nhất của những
con người cô thế, cùng quẫn, tuyệt vọng, mất hết lòng tin vào chính
quyền, vào công lý xã hội thì người nghe chửi ra sao?
Họ cũng là tầng lớp nạn nhân thứ hai
không hơn không kém, dù trong tay họ có đầy đủ dùi cui, roi điện, mũ bảo
hiểm, dụng cụ che chắn. Họ là đội ngũ nhận lệnh trực tiếp hành dân,
đánh dân, trấn áp người dân thì chính họ sẽ là nạn nhân đầu tiên khi dân
nổi giận. Trong cách mạng mùa xuân Ả Rập ở Tunisia và Ai Cập, một khẩu
hiệu nổi bật của người dân nhắm vào lực lượng an ninh đã khiến cả công
an và quân đội cùng buông súng. Khẩu hiệu này cũng nói lên sự thật khá
đau lòng cho tầng lớp công an, bộ đội bị đánh đồng, bị cào bằng về nhân
cách: “Đừng làm chó giữ nhà cho bọn tỷ phú mới!”.
Con người sinh ra, đâu có ai tự nhiên
mang tính hung hãn sẵn sàng đánh dân tàn nhẫn, đâu có ai tự nhiên trở
thành chai đá trước tiếng gào thét của đồng bào mình. Nhưng sau những
năm tháng “phấn đấu” và được đào tạo kỹ lưỡng về tư tưởng, đạo đức cách
mạng, lực lượng an ninh của chế độ độc tài đã được huấn luyện để thực
sự hạ cấp thành những “chú chó tay sai”, sẵn sàng cắn theo lệnh, bất cần
lương tâm hay lý lẽ. Hình ảnh “chú chó tay sai” không chỉ ở trong ánh
mắt căm hận của người dân, mà còn thể hiện trong thái độ khinh rẻ của
chính cấp lãnh đạo của họ.
Đặc biệt tại Việt Nam, sự tăng cường
những kẻ côn đồ làm theo lệnh công an hoặc xử dụng công an mặc thường
phục để làm những hành vi côn đồ đã khiến đội ngũ này ngày càng xa rời
dân và nhiệm vụ của họ không còn thiêng liêng đối với chính bản thân họ.
Lãnh đạo CS không hề quan tâm đến lý tưởng, nhân cách của người công
an; tất cả họ muốn là một đội ngũ tay sai trung thành. Từ đó, lực lượng
công an nghiễm nhiên trở thành tay chân tâm phúc của đảng, của những
nhóm lợi ích. Họ được khuyến khích, ban thưởng cho thái độ ngoan ngoãn
phục tùng của mình.
Rút cục lại, lý tưởng của Công an Nhân dân nay chỉ còn đúng mười chữ: “Công An Nhân Dân chỉ biết Còn Đảng còn mình”. Điều này được khẳng định nhiều lần, nhiều nơi, thậm chí nó còn được thổ lộ như là ước mong của chủ tịch Nguyễn Minh Triết:“…cán bộ, chiến sĩ của Đoàn 180 an ninh vũ trang với khẩu hiệu ‘Chỉ biết còn Đảng còn mình’ luôn vững vàng bám trụ…”; hay
trong diễn văn của chủ tịch Trương Tấn Sang trước quan tài của Thượng
Tướng Công An Bùi Thiện Ngộ: “Với đức tính khiêm tốn, giản dị, chân
tình, đồng chí thật sự là người lãnh đạo có lối sống mẫu mực, không ham
danh lợi, chỉ biết còn Đảng còn mình…”
Nhưng trong thâm tâm cả người nói lẫn
người nghe và ở mọi cấp công an, họ đều biết rõ làm gì có chuyện “còn
đảng còn mình!” . Ngay ở hiện tại, bất kỳ lúc nào lãnh đạo đảng cần chạy
tội, sếp công an cần tránh trách nhiệm, họ đều sẵn sàng dùng công an
cấp dưới ra làm dê tế thần không một chút do dự. Đến khi đảng rung rinh
thì lại càng chắc chắn lãnh đạo lớn, lãnh đạo nhỏ sẽ bỏ chạy ra nước
ngoài, nơi họ đã chuẩn bị các tổ ấm từ lâu do vợ con đứng tên. Các công
an cấp nhỏ, thân phận tép riu sẽ là những người ở lại gánh chịu hậu quả.
Với tình hình xuống cấp mọi mặt của xã
hội hiện nay – từ học đường, đạo đức xã hội, đến trấn lột trong nhà
thương, cướp bóc trên đường phố, … đặc biệt là thực phẩm đầy chất độc mà
không còn ai tránh được – chính vợ con và cả cháu chắt của lực lượng
công an – an ninh cũng không thoát số phận của những nạn nhân.
Chính nhận thức “mình cũng là nạn nhân”
này đã thúc đẩy nhiều thành viên của lực lượng công an – an ninh tại các
nước cựu độc tài chuyển sang đứng với dân. Tuy nhiên, ngay ở hiện tại,
khi còn đang phục vụ trong guồng máy cai trị, mỗi người công an đều đã
có thể góp phần cho nỗ lực đổi thay đất nước bằng những việc nhỏ, thí dụ
như:
1) Khi có các cuộc biểu tình bảo vệ cây
xanh, bảo vệ môi trường, bảo vệ lãnh thổ lãnh hải của tổ quốc, … họ có
thể kín đáo thông báo qua một vài đường dây về các nhân sự mà công an
đang lên kế hoạch bắt giữ.
2) Kín đáo thông báo về các thủ thuật
của công an sắp dùng trong các cuộc xuống đường, nơi nào công an dồn
quân đông nhất, đặc biệt là các dấu hiệu để công an chìm nhận dạng nhau.
3) Nhanh chóng báo qua một vài đường dây cho cư dân mạng biết tên tuổi, địa chỉ của những tên công an ác ôn.
v.v….
***
Chúng ta bắt đầu bài viết này bằng cái
cảm xúc khi nghe tiếng gào thét, chửi rủa của một thanh niên trong đêm
vắng. Bây giờ chúng ta đóng nó lại bằng một đoạn ghi âm đầy tính bi hài,
mà bất cứ ai nghe qua đều thấy căm phẫn và trớ trêu cho bản thân những
anh em công an đang phục vụ trong ngành. Chính lãnh đạo cộng sản là thủ
phạm đã bôi nhọ lực lượng công an nhân dân và nền công lý của đất nước
này.
Đoạn ghi âm xảy ra tại nhà Ls Lê Quốc
Quân. Một số công an được lệnh đến để ngăn cản không cho anh đi dự tiệc
Quốc Khánh Hoa Kỳ do Đại sứ quán Mỹ tổ chức chiều tối ngày 1/7/2016. *
Sau một lúc lời qua tiếng lại, người ta nghe thấy tiếng Ls Quân nói to:
– Tôi là công dân Lê Quốc Quân, tôi được
Đại sứ quán Hoa Kỳ mời dự lễ chiêu đãi quốc khánh của họ. Bây giờ tất
cả công an đứng ở đây ngăn cản tôi…
Thật bất ngờ, một giọng nói dõng dạc không kém phát ra từ phía công an:
– Tôi không phải công an, tôi là côn đồ!
Nguyệt Quỳnh
(*) Công an Việt Nam : Tôi là côn đồ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét