Nữ nghệ sĩ Ngọc Giàu trên bìa tuần báo Phụ Nữ Diễn Ðàn năm 1961. Hình do Ngành Mai sưu tập |
Ngành Mai
Đi hát lúc 8 tuổi
Là một giọng ca nữ được giới mộ
điệu ưa chuộng, Ngọc Giàu thành danh rất sớm, và nghệ thuật cải lương cùng dĩa
hát đã đưa người nghệ sĩ đến mức vinh quang trong sự nghiệp cầm ca.
Đi hát lúc 8 tuổi, đến 16 tuổi
đoạt giải Thanh Tâm 1960 cùng một năm với kiều nữ Bích Sơn, và từ ấy cho đến
thập niên sau Ngọc Giàu vẫn còn hát. Còn Bích Sơn thì sau ngày đoạt giải thì gần
như không còn đứng trên sân khấu.
Ngọc Giàu tên thật là Công Tôn Nữ
Ngọc Giàu, sinh năm 1945, cha mẹ là người Huế vào Nam lập nghiệp ở vùng Thủ
Thiêm. Lúc đầu Ngọc Giàu gia nhập đoàn Kim Phụng, sang năm 1957 đi đoàn Thanh
Thanh của bầu Văn Khá, 1958 cộng tác với Mai Lan Phương, rồi về đoàn Tỷ
Phượng.
Lúc đó Ngọc Giàu chỉ xin một chân
vũ sinh mà thôi, nhưng rồi khi nghe qua làn hơi ca của Ngọc Giàu thì mọi người
không khỏi ngạc nhiên, vì tuy rằng giọng nói khàn khàn, lại có thể phát âm một
giọng thổ đặc biệt trong lời ca.
Rồi thì soạn giả thử thách Ngọc
Giàu qua các vai đào non nhí nhãnh, rồi đào thương, đào võ v.v... để rốt cuộc
nhận định rằng Ngọc Giàu có nhiều triển vọng trở thành một đào thương quí phái.
Theo như ký giả kịch trường Hoài Ngọc thì Ngọc Giàu thông minh và dễ dạy nên
chẳng bao lâu cô đóng được vài vai chánh. Ngọc Giàu đi đoàn Cữu Long và đã được
sự trìu mến của khán giả miền Hậu Giang. Tuy nhiên, tài nghệ của Ngọc Giàu ít
được người trong giới biết đến. Bởi vậy khi Cữu Long tan rả, về gia nhập đoàn
Minh Hùng, Ngọc Giàu không được giao phó một vai nào xứng đáng cả.
Đến khi bước sang sân khấu Ngọc
Kiều thì được bầu Hoàng Kinh biết vận dụng mầm non đúng mức, và biết khai thác
tận tình những sở trường của cô đào trẻ. Thỉnh thoảng bầu Hoàng Kinh gặp Hoài
Ngọc là vội khoe: “Ngọc Giàu hát có duyên lạ lắm mà hơi ca cũng đang đà tình cảm
khó tả”.
Rồi cũng nhờ sân khấu Ngọc Kiều đó
mà Ngọc Giàu được sự chiếu cố của cặp mắt nhà nghề khác: Bà bầu Kim Chưởng! Về
với đoàn Kim Chưởng, Ngọc Giàu thay vai cho Út Bạch Lan trong vở “Nước Mắt Kẻ
Sang Tần” đến lần hồi được thủ một loạt vai chính trong những vở mới nhất của
các soạn giả Phong Anh, Yên Trang, Hoài Linh, Hoài Sơn, bên cạnh Kim Chưởng và
Thúy Nga. Chịu khó học tập, trau dồi nghề nghiệp, luôn vui tánh Ngọc Giàu được
cảm tình của các từng lớp khán giả cũng như được anh chị em trong giới khen
ngợi.
Những nữ nghệ sĩ nhận giải Thanh Tâm. Từ trái qua: Thanh Nga - Ngọc Giàu - Lan Chi - Bích Sơn. |
Các hãng dĩa chú ý nhiều nhất
Trọn năm 1960 trong hàng đào trẻ,
Ngọc Giàu là người được các hãng dĩa chú ý nhiều nhứt. Bởi vậy nên trên các mặt
dĩa: Thành Công, Tứ Hải, Việt Thanh, Hồng Hoa đâu đâu người ta cũng thấy tên
Ngọc Giàu.
Mỗi lượt đài phát thanh mở lên
phần cổ nhạc thu thanh, chỉ nghe đến hơi ca của Ngọc Giàu là giới sành điệu biết
ngay: một hơi ca truyền cảm lạ, một giọng thổ đặc biệt chỉ riêng có ở một Ngọc
Giàu mà thôi, và một hãng dĩa mới chọn Ngọc Giàu mở đầu cho loạt dĩa tình cảm,
mời vài ký giả kịch trường đến thăm để nghe Ngọc Giàu diễn đạt. Một ký giả đang
say sưa theo dõi từng câu ca, thì bỗng nhiên người chuyên viên thu và phát âm
của hãng đến vỗ vai nói: ông có nghe gì qua hơi ca của Ngọc Giàu không?
Rồi chính người ấy lại nói tiếp:
“Tôi nghe có tí cá rô trong đó”. À! Thì ra người ta nhớ lại rằng chính ở Ngọc
Giàu còn phảng phất chút âm điệu của người Huế, bởi cha mẹ cô người miền Trung
thực sự. Sự pha trộn âm điệu của tiếng miền Trung và tiếng miền Nam để tạo cho
Ngọc Giàu một hơi ca khác biệt là vậy đó. Ít ai phân tách được tỉ mỉ trường hợp
hiếm có này.
Rời đoàn Kim Chưởng, Ngọc Giàu ký
hợp đồng với đoàn Thanh Minh Thanh Nga, với số tiền khá lớn nên cha mẹ Ngọc Giàu
đã cất được nhà gạch trên nền nhà xập xệ năm xưa. Có đi sâu vào nghề và có trực
tiếp đạo diễn cho Ngọc Giàu, thì người ta mới thấy một nhược điểm khá trầm trọng
của cô đào trẻ này:
Khi đã phạm phải một lỗi lầm nào
trong lời ca hay trên lối diễn rồi, thì Ngọc Giàu khó thể sửa được. Hôm nay diễn
sai lớp ấy, ngày mai lại vẫn tái phạm. Ban nãy đã ca chẽ văn hay trật chữ trong
một câu ca, thì lát sau lại cũng lầm lạc nữa. Điều này bắt buộc soạn giả và đạo
diễn phải chăm sóc tỉ mỉ Ngọc Giàu từ khi mới ráp tuồng, hay đọc lời văn thì mới
giúp đỡ cho cô tránh được nhược điểm nói trên. Lại cũng còn một nhược điểm khác,
mà trời đã dành cho Ngọc Giàu và cô không có can đảm nhờ khoa học biến
cải:
Đó là cái mũi tẹt của cô. Đã có
nhiều ông bà bầu muốn đưa Ngọc Giàu đến thẫm mỹ viện sửa mũi cho cao hơn để
gương mặt tròn trịa của cô càng thêm sáng đẹp, nhưng Ngọc Giàu đã phải thốt ra
những lời sợ hải:
Không! Không em không chữa mũi
đâu. Trời sanh sao để vậy, vì biết đâu chữa mũi rồi thì em lại mất hơi ca!
Kể ra thì Ngọc Giàu cũng có lý
đấy, nên muốn giữ được hơi ca trời cho, Ngọc Giàu đành cam mang cái mũi trời cho
không mấy đẹp. Tuy nhiên đã mấy phen Ngọc Giàu được các tay hóa trang nhà nghề
về điện ảnh chỉ bảo cho cách tô son điểm phấn để cố tình đánh lạc đi phần nhược
điểm nói trên rồi. Cho nên ra sân khấu, Ngọc Giàu vẫn đẹp cái đẹp trang nhả dịu
hiền của cô gái Xuân vừa mười sáu, và nhờ vậy mà ban tuyển chọn giải Thanh Tâm
1960 đã chấm cho Ngọc Giàu đủ điểm để nhận lãnh huy chương vàng nghệ sĩ triển
vọng.
Mời quí vị tiếp tục theo
dõi trong phần âm thanh làn hơi ca truyền cảm của Ngọc Giàu qua bản vọng cổ
“Tình Mẫu Tử” thu thanh dĩa hát đầu thập niên 1960.
Ngành Mai
0 nhận xét:
Đăng nhận xét