![]() |
Ông Nguyễn Phú Trọng |
Trung Điền
So với nhiệm kỳ 5 năm trước đây (2012-2015), ông Nguyễn Phú Trọng
đang đối diện với rất nhiều sóng gió trong nhiệm kỳ 5 năm hiện nay (2016
– 2021).
Chỉ mới trải qua hơn 6 tháng, kể từ khi chấm dứt Đại hội đảng lần thứ
12, tóc của ông Trọng không còn có thể bạc hơn với những phát biểu lộ
rõ sự lo âu về tương lai của đảng CSVN khi làm mạnh hơn về “phòng chống
tham nhũng.”
Trong cuộc tiếp xúc với cử tri tại Hà Nội hôm đầu tháng 8, ông Trọng
cho rằng vấn đề trong sạch đảng và trong sạch bộ máy nhà nước là việc
làm rất khó khăn vì đây là cuộc chiến nội bộ dính liền với 3 vấn đề: lợi
ích phe nhóm, danh dự mỗi cá nhân, sự tổn thương nội bộ.
Chính vì chìm đắm trong cuộc chiến nội bộ nên ông Trọng và Ban bí thư
nằm dưới sự điều hành của Đinh Thế Huynh (Thường trực Ban bí thư) hầu
như không mấy để mắt vào vụ cá chết hàng loạt ở miền Trung và vụ PCA ra
phán quyết về biển Đông xử Phi Luật Tân thắng kiện Trung Quốc.
Nếu thật sự quan tâm vào các biến cố này, ông Nguyễn Phú Trọng và ít
ra là Ban Bí Thư đã có những chỉ thị nhanh hơn để đối phó với vụ Formosa
và đưa ra quan điểm ngay về vụ PCA. Nhưng cho đến nay, Hà Nội vẫn còn
im lặng với lý cớ là phán quyết quá dài (500 trang) chưa hiểu thấu đáo
để có thể lên tiếng.
Tuy không đồng ý với những lý lẽ giải thích loanh quanh nói trên,
điều rõ ràng là đối với ông Nguyễn Phú Trọng và phe Đảng hiện nay, quan
tâm duy nhất của họ sau Đại Hội 12 là cuộc chiến nội bộ, còn những vụ cá
chết, phán quyết của PCA không phải là vấn đề sinh tử của đảng vào lúc
này. Tại sao?
Hầu hết các đảng Cộng sản đều dựa trên một số chân vạc để duy trì
quyền lực. Những chân vạc đó là: Khống chế thông tin; giáo dục ngu dân;
bạo lực công an; quốc doanh cộng sinh và quốc phòng khấu tấu. Một điều
kiện duy nhất để những chân vạc này vững chắc là nội bộ đảng phải thống
nhất.
Nội bộ đảng thống nhất trong chế độ Cộng sản có nghĩa là thượng tầng lãnh đạo phải đạt được hai điều kiện sau đây:
Thứ nhất là các phe sẵn sàng thỏa hiệp để chấp nhận cho một phe nắm
quyền lực lãnh đạo nhưng không có nghĩa là “tàn sát” các phe còn lại.
Thứ hai là các phe phải tôn trọng những “lãnh địa” riêng của nhau, không được can thiệp theo nguyên tắc cộng sinh.
Khi một trong hai điều kiện này không còn được các phe tôn trọng ở thượng tầng thì cuộc chiến nội bộ sẽ bùng nổ.
Trong quá khứ, nội bộ đảng CSVN đã từng xảy ra nhiều sự xung đột giữa
các phe với nhau. Ví dụ giữa phe Lê Duẩn với phe Trường Chinh; phe Đỗ
Mười với phe Võ Văn Kiệt; phe Trương Tấn Sang với phe Nguyễn Tấn Dũng.
Nhưng những xung đột nói trên chưa dẫn đến cuộc chiến tranh nội bộ,
đúng theo quan điểm của ông Nguyễn Phú Trọng, vì lúc đó những tranh chấp
phần lớn nằm ở quan điểm, đường lối mang tính chất tranh giành thế chủ
đạo giữa các phe ở trong đảng.
Xung đột giữa phe Nguyễn Phú Trọng và phe Nguyễn Tấn Dũng khởi đầu là
tranh giành thế chủ đạo ở trong đảng giữa vị trí Tổng bí thư và Thủ
tướng trong thời kỳ mở cửa. Nhờ vào vị trí Thủ tướng kiêm nhiệm việc
quản lý các Tập đoàn, Tổng công ty nhà nước, thế lực của ông Dũng không
chỉ mạnh lên nhờ tiền bạc, mà còn tạo thành một băng đảng chằng chịt
trong bộ máy nhà nước và các doanh nghiệp, mà nhóm ông Trọng gọi là “lợi
ích nhóm.”
Phe nhóm của ông Dũng đã và đang đe dọa uy quyền của phe đảng.
Việc ông Nguyễn Phú Trọng được bầu chọn là Tổng Bí Thư cho nhiệm kỳ 2
vào ngày 27 tháng 1, 2016 chỉ là kế sách chuyển tiếp của phe đảng.
Theo như kế hoạch của phe đảng, ông Nguyễn Phú Trọng chỉ làm Tổng Bí
Thư đến giữa nhiệm kỳ (khoảng 2017 hay 2018), rồi về hưu và nhường lại
cho ông Đinh Thế Huynh (Thường trực Ban Bí Thư).
Để có thể ra đi trong “an toàn”, nhiệm vụ ông Nguyễn Phú Trọng là
phải thanh toán tàn dư của phe nhóm Nguyễn Tấn Dũng, dưới chiêu bài làm
trong sạch đảng và trong sạch bộ máy nhà nước.
Nói cách khác là ông Nguyễn Phú Trọng, ở nhiệm kỳ 2 của ghế Tổng Bí
Thư, đang muốn phá đổ quy ước “cộng sinh” vốn được coi là một trong hai
điều kiện cần thiết để thống nhất nội bộ.
Điều này cho thấy là vì muốn tiêu diệt phe nhóm Nguyễn Tấn Dũng hay
còn gọi là “lợi ích nhóm” mà ông Trọng và phe đảng đang tạo ra cuộc nội
chiến.
Cuộc nội chiến tuy không có khói súng, nhưng hàng ngày báo đảng đồng
loạt phanh phui bốn vụ án đều dính đến đàn em hay gia đình của ông
Nguyễn Tấn Dũng trong ba tháng qua.
Vụ luân chuyển Trịnh Xuân Thanh và Vũ Quang Hải, các báo đều quy
trách nhiệm cho nguyên Bộ trưởng Bộ Công Thương Vũ Huy Hoàng, vừa mới về
hưu sau Đại hội 12. Hiện nay ông Trọng cho Ủy ban kiểm tra trung ương
điều tra Bộ Công Thương, đặc biệt là thẩm vấn ông Trịnh Xuân Thanh và Vũ
Huy Hoàng về chuyện sắp xếp, luân chuyển nhân sự trong nhiệm kỳ vừa
qua.
Khi ông Trọng trực tiếp thọc tay vào Bộ Công Thương, chắc chắn hàng
loạt nhân sự được ông Vũ Huy Hoàng cất nhắc tại những cơ quan và Tập
đoàn, Tổng công ty theo nhu cầu của phe ông Dũng sẽ lần lượt bị phanh
phui.
Bộ Công Thương được thành lập từ việc sát nhập hai Bộ Công Nghiệp và
Bộ Thương Mai vào năm 2008 theo đề nghị của ông Nguyễn Tấn Dũng và ông
Vũ Huy Hoàng lúc đó làm Bí Thư Tỉnh Ủy Lạng Sơn đươc ông Dũng giới thiệu
về làm Bộ Trưởng đầu tiên.
Đây là Bộ lớn nhất trong các Bộ đang quản trị hơn 20 ngàn công nhân
viên làm việc tại 30 Tổng Cục, Vụ, 8 Viện nghiên cứu, 10 trường đại học,
22 trường cao đẳng và 11 Tập đoàn, tổng công ty nhà nước. Bộ Công
Thương nắm trong tay một tài sản nhà nước tương đương với 50 tỷ Mỹ Kim.
Cuộc nội chiến sẽ bùng nổ lớn hay nhỏ tùy thuộc rất lớn vào cuộc điều tra hiện nay của ông Trọng ở Bộ Công Thương.
Vụ điều tra dự án khai thác khoáng sản tại Núi Pháo liên quan đến môi
trường và vụ MobiFone mua 95% cổ phiếu của AVG liên quan đến tẩu tán
tài sản phi pháp, nhắm nhiều vào mối liên hệ giữa một số đại gia với gia
đình ông Nguyễn Tấn Dũng, cụ thể là bà Nguyễn Thanh Phượng, con gái ông
Dũng.
Báo chí đảng phanh phui rằng, bà Nguyễn Thanh Phượng đứng đàng sau
môi giới cho hai đại gia Nguyễn Đăng Quang của tập đoàn Masan và đại gia
Phạm Nhật Vượng của công ty Vincom, những người giàu có nhất nhì ở Việt
Nam hiện nay liên hệ trong việc khai thác và mua bán hai dự án trị giá
bạc tỷ Mỹ Kim.
Ông Trọng đang dùng cơ chế đảng để phanh phui những liên hệ tròng
chéo giữa các đại gia, cán bộ cao cấp với gia đình ông Nguyễn Tấn Dũng.
Nhưng liệu ông Trọng và phe đảng có dám thẳng tay truy kích toàn diện
hay chỉ làm một số vụ rồi cho báo chí đảng thổi phồng gọi đó là đã
“trong sạch đảng.”
Thứ nhất, trong vai trò Tổng bí thư, ông Trọng dùng quyền lực đảng để
truy kích phe ông Dũng; nhưng quyền lực đảng ngày nay đã có thể mua dễ
dàng - ở bất cứ giá nào, vì băng đảng ông Dũng có quá nhiều tiền do họ
đã biển thủ được trong 10 năm kiểm soát bộ máy chính phủ và doanh nghiệp
nhà nước.
Nói cách khác, ông Dũng và các băng “lợi ích nhóm” do chính gia đình
ông Dũng nuôi dưỡng trong 10 năm, sẽ dùng tiền để vô hiệu hóa đòn truy
kích của phe ông Trọng. Việc Trịnh Xuân Thanh, sau khi bể ở Tỉnh Hậu
Giang đã bỏ về Hà Nội sống yên ổn với gia đình mà không bị bất cứ sự chế
tài nào từ đảng cho đến nay là một ví dụ.
Thứ hai, ông Trọng đã từng nói “tay đã nhúng chàm làm sao rửa sạch”,
thì chủ trương “trọng sạch đảng, trong sạch bộ máy nhà nước” trong chế
độ độc tài đảng trị là điều khó không thua gì hành động “đội đá vá
trời”. Do đó chủ đích của ông Trọng không phải chống tham nhũng mà chỉ
nhằm tận diệt phe ông Dũng để loại đi một đối thủ nguy hiểm cho những
đàn em của ông Trọng sẽ lên cầm quyền trong tương lai. Nói cách khác,
ông Nguyễn Tấn Dũng và băng đảng là mối đe dọa cho đám đàn em sau khi
ông Trọng rút lui ghế Tổng Bí Thư.
Tóm lại cuộc nội chiến như ông Nguyễn Phú Trọng mô tả, quả là không
đơn giản “làm trong sạch đảng”, mà chính ông Trọng và phe đảng đang đối
đầu với một thế lực có thể dẫn đảng đến chỗ tan rã nếu ông Trọng thực sự
xóa nguyên tắc “cộng sinh”, tìm cách triệt hạ băng Nguyễn Tấn Dũng. Chờ
xem!
Trung Điền
0 nhận xét:
Đăng nhận xét