Trần Quốc Việt
Hình ảnh một người bị trói chằng chịt quỳ trước cổng thành mở toang có thể là hình ảnh Việt Nam tương lai.
Hình ảnh một người bị trói chằng chịt quỳ trước cổng thành mở toang có thể là hình ảnh Việt Nam tương lai.
Trung Quốc đã và đang trói Việt Nam bằng muôn ngàn sợi dây dày và chắc
chắn. Họ trói ta bằng sợi dây nước qua việc họ có thể bất kỳ lúc nào
cũng có thể chi phối hay chặn được hẳn nguồn nước chảy xuống đồng bằng
sông Cửu Long và có thể cả đồng bằng sông Hồng. Họ trên thực tế có thể
ngăn chặn ta đánh cá trên biển Đông và càng ngày càng thu hẹp ngư trường
truyền thống của Việt Nam.
Họ có thể chi phối hoàn toàn nền kinh tế ta mà vốn phụ thuộc toàn diện
và hoàn toàn vào Trung Quốc từ thương mại, năng lượng, nhiên liệu, nhà
máy và thiết bị. Sợi dây này có thể thòng vào cổ ta lúc nào họ muốn.
Họ có thể khiến ta chết hàng loạt hay từ từ vì ung thư hay làm suy yếu
sức khỏe và tương lai nòi giống qua việc nhắm mắt cho phép thực phẩm bẩn
xâm nhập tràn lan đến tận hang cùng ngõ hiểm của Việt Nam. Sợi dây thực
phẩm bẩn càng trói chặt ta hơn khi nhiều người Việt Nam vì lợi nhuận
phi nghĩa mà vô lương tâm tiếp tay với họ.
Họ buông dây trói văn hóa phủ kín lên hầu như mọi nhà người Việt khi
phim họ chiếm lĩnh gần như hoàn toàn các chương trình giải trí truyền
hình. Văn hóa truyền thống mai một và lụi tàn chỉ là vấn đề thời gian
khi tiếng Trung vào trường học và các viện Khổng Tử mọc trên cả nước.
Sợi dây rất dài trói chặt ta từ đầu đến chân chính là sợi dây chính trị.
Hơn 70 năm qua họ đã gầy dựng và nuôi dưỡng bộ máy cai trị bản xứ hoàn
toàn dưới sự sai khiến của họ. Cho nên rất nhiều người Việt hôm nay vẫn
còn nhận giặc làm cha và theo cha làm giặc để ăn tàn phá hại đất nước
này.
Muôn ngàn sợi dây lớn nhỏ vô hình và hữu hình ấy đã và đang trói chặt
Việt Nam. Những vòng trói đan kín chằng chịt ngày càng bị siết chặt từ
từ cho đến lúc nào đó vì sinh tồn trước mắt chúng ta sẽ danh chính ngôn
thuận tự nguyện gia nhập vào đại gia đình các dân tộc Trung Quốc. Dân
Việt Nam sẽ được tồn tại như vùng tự trị dưới bóng che chở của người
Hán. Giấc mộng chinh Nam bốn ngàn năm của họ đã thành. Lá cờ Trung Quốc
điểm thêm một sao, bản đồ thế giới mất đi một nước.
Như trong những truyện lịch sử xưa của Tàu, những vị vua hay tướng của
các nước bị vây hãm lâu dài và tuyệt đường sinh lộ thường chịu trói và
ra quỳ ngoài thành để chứng tỏ sự hàng phục. Đó là hình ảnh chúng ta
trong tương lai.
Nhưng biết đâu giấc mộng lớn của họ vẫn không thành nếu chúng ta vẫn còn
kịp không trao chọ họ sợi dây trói cuối cùng nhưng tối quan trọng quyết
định sinh tử của dân tộc mà bao vương triều Trung Quốc hằng mơ ước: sợi
dây vô cảm của mình mà hiện nay chúng ta mỗi ngày càng chung nhau bện
chặc hơn.
Hương án bày ra, lồng đèn giăng lên, hàng người lớp lớp chúng ta bị trói
quỳ trước cổng thành chờ đợi... Đây là những hình ảnh cuối cùng của
nước Việt mà con cháu chúng ta, những Trương Tam, Lý Tứ mới, sẽ xem trên
truyền hình vào những ngày lễ An Nam Quy Hàng hằng năm.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét