Lê Khả Phiêu và vườn rau |
Huỳnh Ngọc Chênh
Càng ngày càng quá sức bất an.
Người vào quán ăn đã sợ mà người đi chợ mua thực phẩm về cho
gia đình cũng quá sợ. Thịt, cá, rau, trái… bất cứ thứ gì cũng có thể bị nhiểm độc,
bất cứ thứ gì cũng có thể là hàng nông sản của Tàu cộng đưa qua giả dạng làm
nông sản nội địa để lừa gạt người tiêu dùng trong nước. Mà nông sản của Tàu thì
hầu như đều dư lượng phân bón, dư lượng thuốc trừ sâu và chất kích thích tăng
trưởng. Do tham lợi, do cạnh tranh khốc liệt để tồn tại, không ít nông sản nội
địa cũng bị đầu độc như nông sản từ Tàu.
Từ lâu, các loại lương thực chế biến từ bột, cũng như thịt
cá, đã bị nhiểm độc vì hóa chất bảo quản, nay đến cơm ăn cũng bị đầu độc bởi bột
nở độc hại của Tàu.
Toàn dân Việt Nam hoàn toàn bất an khi ăn bất cứ cái gì mua
từ chợ về. Ngay cả ông Lê Khả Phiêu, người đã từng đứng đầu cao nhất cái hệ thống
nầy cũng hoàn toàn không tin tưởng vào thực phẩm do hệ thống của ông lãnh đạo
cung cấp.
Ông phải bỏ ra thật nhiều tiền để trang bị hệ thống trồng rau ngay tại
biệt thự của ông để tự cung rau sạch cho riêng gia đình mình.
Giao thông trên đường bộ thì hoàn toàn bất an, mỗi năm có đến
35 ngàn người bị mất mạng và có thể gấp đôi con số đó bị tật nguyền vì tai nạn
giao thông. Xe khách, xe tải đối đầu nhau trên quốc lộ hoặc lật nhào xuống hố xảy
ra càng lúc càng dồn dập. Người thành thị ra đường có thể chết bất cứ lúc nào
vì xe đụng, cây đổ, dây điện đứt, sụp cống và thậm chí bị nước cuốn trôi giữa
đường phố nữa.
Khách đi lại
Ngay trong bệnh viện là nơi cứu người nhưng vẫn làm cho người
chết thường xuyên do chuyên môn kém, do vô trách nhiệm, do tham lam…của một bộ
phận không nhỏ đội ngũ quản lý cũng như các y bác sỹ. Mới đây chỉ trong vòng
vài ngày đã có 5 cái chết bi thảm của các bé sơ sinh ngay trong bệnh viện làm
chấn động lòng người.
Bị đốt cháy trong lồng ấp
Bị chết sau khi tiêm chủng
Nhà trẻ, mẫu giáo cũng không làm cho người dân an tâm gởi
con vào. Trẻ con bị chết hoặc bị cô giáo hành hạ vẫn xảy ra khá phổ biến.
Đồn công an là nơi bảo vệ người dân nhưng chuyện dân bị chết
bất ngờ trong đó không còn là chuyện hiếm hoi nữa.
Người dân ra khỏi đồn công an
Nông dân, công nhân và doanh nghiệp sản xuất điêu đứng vì
hàng kém phẩm chất, hàng gian, hàng lậu, hàng giả từ biên giới phía Bắc tràn ngập
vào. Ngư dân trên biển thì hoàn toàn bất an mỗi khi ra khơi. Bọn “giặc cờ đỏ”
Tàu cộng tung hoành ức hiếp, bắn giết ngư dân ta trên biển Đông như cơm bửa vì
chúng mặc nhiên xem đó là ao nhà của chúng.
Ngư dân trên biển
Và trở về bờ
Cũng có những người không bao giờ trở về
Rồi chưa nói đến tệ nạn cướp giật, chém giết, rải đinh, đĩ
điếm, lừa đảo...đang tràn lan mà chưa thấy hé lộ ra dấu hiệu gì để giảm bi
quan.
Thế mà chúng ta có một bộ máy chính quyền đồ sộ nhất từ trước
đến nay và so với thế giới chỉ có thể thua bộ máy chính quyền Xô Viết đã quá cố.
Chúng ta có hải quan, thuế vụ, biên phòng, công an, quân đội…Rồi
lực lượng kiểm tra, thanh tra, giám sát,
giám định, đăng kiểm, kiểm định… có mặt trên mọi lãnh vực. Lực lượng nào, bộ phận
nào cũng đông người như…“quân Nguyên”. Bộ
phận nào cũng sử dụng cơ sở vật chất công hoành tráng và cũng tiêu tiền thuế của
dân như nước. Chúng ta còn dư tiền thuế để nuôi luôn bộ máy nhân sự của đảng từ
trung ương xuống tận các cơ sở để lãnh đạo toàn diện bộ máy chính quyền. Rồi bộ
máy các đoàn thể của đảng như công đoàn, đoàn thanh niên, hội liên hiệp thanh
niên, hội phụ nữ, hội nông dân, hội cựu chiến binh…Bộ máy các hội nghề nghiệp
như hội nhà báo, hội nhà văn, hội điện ảnh, hội mỹ thuật, hội kiến trúc sư…cũng
được cấp “chùa” trụ sở công và được bao cấp toàn diện bằng tiền thuế của dân.
Trụ sở Hội Nhà Văn Việt
Nam
Riêng bộ máy công an của chúng ta, lực lượng chính mang lại
sự an toàn cho người dân, là quá vĩ đại. Không vĩ đại sao lại có số lượng tướng
lĩnh trên tỷ lệ dân số đứng vào hàng tóp của thế giới. Mới đây có ba vị vừa được
thăng lên hàm thượng tướng. Rồi một ông ở Hải Phòng tự sướng với chiến công đốt
cướp nhà anh Vươn cũng được thăng lên tướng. Đến ngay một anh nhà báo, đứng đầu
tờ báo ngành chuyên đăng những tin bất ổn của xã hội và đăng những bài đánh
bóng cho chính cá nhân mình cũng được thăng lên đến hàm trung tướng...
Một bộ máy chính quyền đồ sộ như vậy, tốn kém như vậy nhưng
vẫn để xã hội càng ngày càng bất an, người dân càng ngày càng mất ăn mất ngủ là
thế nào?
Công bằng mà nói không phải toàn dân bị sống trong cảnh bất
an. Ít ra cũng có khoản trên 5% dân số được sống trong an lành và hơn thế nữa
được sống trong những điều kiện tốt đẹp không thua kém những người giàu có ở
các đất nước giàu có văn minh. Đó là những người có đủ điều kiện cho con đi “tị
nạn” giáo dục ngay khi còn bé, đủ điều kiện khám chữa bệnh ở các bệnh viện nổi
tiếng nước ngoài, đủ điều kiện đi ăn chơi du lịch những nơi cực kỳ sang trọng
và an toàn. Là những người hằng ngày nhận được thực phẩm đã được kiểm định an
toàn từ các nhân viên kiểm định đáng tin cậy của hệ thống chính quyền Mỹ, Nhật,
gởi về bằng đường hàng không, hoặc chí ít cũng đủ điều kiện để trang bị cho gia
đình mình một hệ thống trồng rau sạch tại nhà như lãnh tụ Lê Khả Phiêu.
Bên cạnh những doanh nhân giàu có (phần lớn là
sân sau hoặc trong nhóm lợi ích), thì ai trong số 5% được hưởng diễm phúc đó
không cần nói ra nhưng ai cũng biết. Và vì họ quá an toàn nên dân chúng tiếp tục
sống trong cảnh càng ngày càng quá sức bất an.
Huỳnh Ngọc Chênhnguồn:http://huynhngocchenh.blogspot.de/2013/07/qua-suc-bat-an.html
0 nhận xét:
Đăng nhận xét