Hồ Quang Huy
Ngày 18/8/2013, trên báo mạng Quân đội nhân dân, ở mục “Làm
thất bại chiến lược diễn biến hòa bình” có bài viết tiêu đề “Đôi điều với tác
giả “Viết trên giường bịnh”” của tác giả Đức Trọng. Bài báo này đã công kích quan
điểm của Luật gia Lê Hiếu Đằng về việc lập đảng đối lập được thể hiện trong bài
“Suy nghĩ trong những ngày nằm bệnh”.
Bài viết này cũng như rất nhiều bài viết khác của báo QĐND
nhằm bảo vệ chế độ nhưng luận điểm thiếu thuyết phục, bất chấp lẽ phải và sự
thật. Sự thật vẫn là sự thật và chỉ có một, người dân bây giờ có nhận thức nên
không phải lừa dễ như cách đây vài chục năm trước.
1. Để
biện minh cho việc không phân biệt đối xử với người bị tù, để nói chế độ này là
tốt đẹp, tác giả viết: “Nhưng với những người vi phạm pháp luật, bị phạt tù
và đã chấp hành xong hình phạt tù, pháp luật Việt Nam, cũng như hầu hết các
nước trên thế giới, Việt Nam không cấm họ dự thi đại học. Chàng trai Phan Hợi
(sinh năm 1983, quê ở Sơn Quang, Hương Sơn, Hà Tĩnh) thi đỗ đại học sau khi ra
tù mà báo chí đã nhắc tới là ví dụ cụ thể nhất minh chứng cho điều này.”.
Nếu ai chưa biết Phan Hợi phạm tội gì thì dễ bị lừa, nhưng xin thưa, anh ấy là
tội trộm cướp, bảo kê, tội hình sự thông thường. Tội này thì chỉ nguy hiểm cho
người dân, chứ có đe dọa đến mấy cái ghế, bổng lộc của lãnh đạo đâu, nên mới
được như thế. Nếu nhà đấu tranh cho dân chủ, đấu tranh với những việc làm sai
trái của chế độ thì có được như thế không? Cứ xem vụ LS Nguyễn Văn Đài hết hạn
tù còn bị quấy rối, cấm đi gặp Đại sứ Hoa Kỳ và nhiều lắm sự đe dọa, bắt cóc bị
những người bất đồng chính kiến tố cáo không kể hết trong một bài viết ngắn
(chỉ nói những trường hợp người tố cáo có địa chỉ, có hình ảnh, có gửi cơ quan
chức năng). Sao không thấy báo nhắc mà cố tình lờ đi.
2. Bài báo
viết tiếp: “Nếu nhìn vào cơ
cấu đại biểu Quốc hội sẽ thấy, các tầng lớp nhân dân, các thành phần xã hội đều
có đại diện của mình trong Quốc hội.” Xin
thưa, kiểu dân chủ này chính là kiểu bonsai chính trị. Ai cũng biết trong 500
ĐBQH thì có khoảng 450 là ĐV ĐCSVN và phần nhiều là lãnh đạo của bộ máy đảng
hoặc hành pháp, tư pháp. Như vậy thì tiếng nói của Quốc hội thực chất là tiếng
nói của đảng viên và vừa đá bóng vừa thổi còi. Thêm vào đó, 19 điều cấm của
đảng lại quy định, đảng viên không được nói, viết… trái với nghị quyết, quy
định, chỉ thị, đường lối… của đảng. Vậy nên đại biểu Quốc hội là đảng viên khó
mà nói khác với đảng. Ngoài ra muốn ứng cử thì phải qua Mặt trận lựa chọn, mà
Mặt trận lại dưới sự lãnh đạo của đảng, như vậy những người không được lòng
đảng liệu có được đưa vào danh sách ứng cử không? Câu trả lời điển hình là
trường hợp của LS Lê Quốc Quân. LS Lê Quốc Quân từng ứng cử ĐBQH khóa 13 và bị
“đánh” te tua. Theo ông thì đó là cuộc đấu tố. Xưa nay đã có câu “đảng cử dân
bầu” ai ai cũng biết rồi.
3. Để ngụy
biện cho việc độc đảng ở Việt Nam hiện nay vẫn có dân chủ, bài báo viết: “Về
vấn đề “đa đảng và dân chủ”, báo chí gần đây đã phân tích khá kỹ cả về lý luận
và thực tiễn. Trên thực tế, dân chủ không phụ thuộc vào chế độ độc đảng hay đa
đảng mà nó phụ thuộc vào bản chất chế độ cầm quyền phục vụ giai cấp nào”.
Đồng ý là dân chủ phụ thuộc vào bản chất chế độ. Nhưng cũng cần phải khẳng định
rằng, muốn cho một chế độ có dân chủ thì quyền lực phải được kiểm soát từ bên
trong hệ thống chính trị và kiểm soát từ bên ngoài đối với hệ thống chính trị
đó (kiểm soát của nhân dân, các tổ chức dân sự, báo chí độc lập, các đảng chính
trị…), đồng thời nhân dân có toàn quyền quyết định lực lượng nào lãnh đạo mình.
Những yếu tố đó chính là động lực làm cho đảng (nào) muốn lãnh đạo cũng phải
phấn đấu để được lòng dân (trong đó có yếu tố dân chủ). Còn độc đảng thì không
có các yếu tố đó (hoặc có nhưng rất yếu) nên không còn động lực để phấn đấu, mà
chỉ còn yếu tố tự giác. Một cá nhân tự giác, trong nhiều trường hợp đã là khó,
huống gì một chính đảng cầm quyền. Một cách khái quát, muốn cho chế độ nào đó
dân chủ thì có 2 yếu tố cần và đủ đó là kết cấu (cấu trúc) của hệ thống chính
trị và hệ thống Hiến pháp, Pháp luật (vì đang bàn chế độ của cùng một quốc gia,
nên các thành phần khác của kết cấu thượng tầng và con người là các yếu tố mặc
định nên không tính đến). Như trên đã phân tích thì đa nguyên, đa đảng là điều
kiện cần để có dân chủ, mặt khác thì đó cũng là một biểu hiện của dân chủ. Cả
lý luận lẫn thực tiến đã chứng minh quyền lực nếu không được kiểm soát sẽ bị
tha hóa. Chúng ta đều biết tham nhũng là những đối tượng nào, rõ ràng là cán
bộ, đảng viên chứ ai nữa! Ban đầu họ là những người tốt (cứ cho là như thế) thì
mới được vào đảng và làm lãnh đạo, nhưng rồi ở vị trí đó, quyền lực và lợi ích
kích thích lòng tham và họ trở thành tham nhũng, hư hỏng. Đảng thì cũng là tập
hợp một nhóm người, mà người (của đảng) đã tha hóa thì đảng cũng tha hóa.
4. Bài báo
viết: “Hiện nay, Đảng Cộng sản
Việt Nam đang lãnh đạo nhân dân xây dựng đất nước vững mạnh, phát huy quyền làm
chủ của nhân dân, đem lại những quyền lợi cơ bản cho quốc gia, dân tộc và toàn
thể nhân dân lao động. Vậy tại sao ông phải hô hào thành lập đảng đối lập vào
lúc này?”. Xin hỏi, đất nước
chúng ta vững mạnh thì tại sao Trung Quốc làm mưa làm gió ở biển Đông, chúng ta
không dám làm gì, không có đối sách gì mạnh mẽ? Tại sao người dân lo sợ mất
nước xuống đường biểu tình lại đàn áp? Tại sao thanh niên yêu nước viết
HS-TS-VN lại bị bắt hoặc cấm đoán? Quốc hội đã cho phép Chính phủ ban hành Nghị
định 38/2005/NĐ-CP ngày 18/3/2005 (theo lời TTg Nguyễn Tấn Dũng) về một số biện
pháp đảm bảo trật tự nơi công cộng một cách vi hiến. Bản thân tôi đã yêu cầu
Quốc hội bãi bỏ NĐ này nhưng không có hồi âm. Ngay ông Nguyễn Phú Trọng là
người đứng đầu chế độ mà lại đòi xử lý những người dân thực thi quyền công dân.
Việc làm này của ông ta vừa vi hiến lại phi pháp, vi phạm 3 trong 5 tiêu chuẩn
của người Đại biểu Quốc hội. Một người đứng đầu đảng, đầu chế độ mà phản dân
chủ như vậy thì nói lên cái gì? Sửa đổi Hiến pháp là việc của toàn dân vậy mà
những ý kiến trái quan điểm của đảng cộng sản Việt Nam đều bị các phương tiện
tuyên truyền của đảng, nhà nước “đánh hội đồng” (chứ không phải tranh luận sòng
phẳng, tử tế), bị coi như kẻ thù của nhân dân cần đánh bại (“làm thất bại chiến
lược diễn biến hòa bình”!). Trong đó báo Quân đội nhân dân là một trong hai tờ
báo hung hăng nhất. Tại sao đảng cộng sản Việt Nam có quyền đưa ra quan điểm
của mình mà quan điểm nhân dân lại bị “đánh” hội đồng như thế?
Hiện trạng Việt Nam: nạn tham nhũng được xếp vào loại cao
của thế giới, đạo đức xã hội xuống cấp đáng báo động, có những cán bộ cấp tỉnh
trưởng, thứ trưởng hiếp dâm hoặc mua dâm học sinh, trẻ em, bệnh viện nhân bản
hàng nghìn xét nghiệm, lừa đảo, vỡ nợ tín dụng chui nhiều trăm tỷ đồng, giáo
dục yếu kém, nạn chạy chức, chạy quyền, chạy việc làm đã trở thành bệnh “di căn”
(đến nỗi có vị PGS – TS có “sáng kiến” luật hóa việc này), tai nạn giao thông ở
mức rất nghiêm trọng, trộm cướp hoành hành, hàng Trung quốc độc hại khắp nơi,
thậm chí nhiều loại hàng hóa người dân không có lựa chọn nào khác ngoài hàng
độc hại của Trung Quốc, tình trạng xâm phạm quyền công dân có hệ thống và không
còn là sự kiện hiếm, khiếu kiện đông người, kéo dài… tóm lại, như một số chuyên
gia nói là khủng hoảng toàn diện.
Về đối ngoại thì nguy cơ mất nước, nguy cơ nô lệ là rất lớn,
không thể xem nhẹ. Ngay ông Trung tướng Phạm Văn Dĩ cũng thừa nhận điều đó.
Từ những dữ liệu trên, mỗi người hãy tự đưa ra câu trả lời
của mình về sức mạnh của đất nước, về quyền cơ bản của con người, của công dân
Việt Nam ngày nay có đúng như bài báo nói hay không.
Kể cả xã hội ta mọi thứ đều như ý thì việc thành lập đảng
mới cũng chẳng có gì là xấu xa hay sai trái cả. Nếu đảng cộng sản Việt Nam làm
tốt nhiệm vụ của mình thì chẳng có gì phải bận tâm với đảng mới. Nếu đảng cộng
sản Việt Nam thật sự được lòng dân thì chẳng có gì phải bận tâm nếu có đảng mới
ra đời.
5. Bài báo
cảnh báo và buộc tội về việc đa nguyên, đa đảng:“Hay sẽ diễn ra cảnh hỗn
loạn, mất ổn định, đổ vỡ nền kinh tế như đã từng xảy ra ở một số nước mà người
gánh chịu những hậu quả ấy, không ai khác chính là nhân dân? Thực chất các lời
khuyên “đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập” đưa ra gần đây một cách rất “tâm
huyết”, chẳng qua chỉ nhằm tước bỏ quyền lãnh đạo của Đảng Cộng sản mà thôi”.
Xin đừng hù dọa chúng tôi bằng cảnh đổ vỡ như thế, bởi chúng tôi cũng biết bản
chất và cái giá của sự đổi thay này.
Thực ra có 2 con đường để thay đổi chế độ: con đường ôn hòa
và con đường bạo lực. Khi mâu thuẫn giữa chế độ độc tài với nhân dân thì sẽ
phát sinh đấu tranh, ban đầu là ôn hòa. Khi đấu tranh bằng con đường này không
giải quyết được và nếu mâu thuẫn tích tụ đến một mức độ nào đó, bất đắc dĩ họ
(nhân dân) mới dùng đến bạo lực lật đổ như ở một số nước Trung Đông – Bắc Phi
vừa qua. Nếu thay đổi chế độ từ độc tài sang dân chủ bằng con đường từ trên
xuống (như Myanmar chẳng hạn) thì đó là thắng lợi của tất cả các bên, hoàn toàn
không xảy ra đổ vỡ.
Thực trạng đất nước như đã nói trên chứng tỏ hệ thống chính
trị nói riêng, kiến trúc thượng tầng nói chung không phù hợp, không đáp ứng
được đòi hỏi của cuộc sống (cơ sở hạ tầng) thì phải thay đổi là điều hiển
nhiên. Đó là quy luật của sự tiến hóa không thể cưỡng lại. Ngoài ra, ông Lê
Hiếu Đằng nói rất rõ rằng, thành lập đảng Dân chủ xã hội để đối trọng với đảng
cộng sản Việt Nam, chứ có lật đổ đâu mà bài báo lại kết tội cho ông ấy là tước
bỏ sự lãnh đạo của đảng cộng sản Việt Nam, là gây đổ vỡ? Bài báo nói mà không
lý giải được, tức nói không có cơ sở.
6. Bài báo
viết rằng lựa chọn tam quyền phân lập hay không “là quyền lựa chọn của mỗi
quốc gia”. Đúng là quyền lựa chọn của mối quốc gia mà cụ thể phải là quyền
lựa chọn của nhân dân bằng trưng cầu ý dân, tức nhân dân bỏ phiếu phúc quyết
Hiến pháp chứ không phải do đảng hay bất cứ tổ chức nào tự định đoạt. Bài báo
viết tiếp : “Việt Nam
lựa chọn nguyên tắc thể hiện được cao nhất quyền lực của nhân dân, nguyên tắc
“tập trung quyền lực”. Theo đó, ở Việt Nam, quyền lực Nhà nước thuộc về nhân
dân”. Đây là lập luật sai
trái có tính ngụy biện, vì nói mọi quyền lực thuộc về nhân dân nhưng dự thảo
sửa đổi Hiến pháp về bản chất là một bản ủy quyền quyền lực của nhân dân cho
Nhà nước. Do đó hiển nhiên, trước khi có hiệu lực phải được người chủ là nhân
dân xác quyết, thế nhưng họ lại đánh tráo từ quyền của nhân dân thành chỉ được
khi Nhà nước cho phép, mà thực ra là bị tước đoạt. Ngay Hiến pháp 1992, quy
định công dân có rất nhiều quyền nhưng người dân thực thi thì bị đàn áp, ví dụ
biểu tình chẳng hạn. Hiến pháp là khởi đầu của quyền lực Nhà nước, vậy mà nhân
dân cũng bị “ra rìa” (không được quyết định) thì làm sao nói mọi quyền lực nhà
nước thuộc về nhân dân?!
Tác giả thật liều lĩnh khi nói:” Nhân dân Việt Nam đã lựa
chọn Đảng Cộng sản là người lãnh đạo duy nhất của mình”. Không biết ban
biên tập và tác giả Đức Trọng đã bao giờ đọc Hiến pháp 1992 hay chưa mà nói bừa
như thế?
Trong Hiến pháp 1992 tuy có quy định đảng cộng sản Việt Nam
lãnh đạo nhưng không nói là duy nhất, hơn nữa như trên đã nói, hiến pháp là bản
ủy quyền quyền lực của nhân dân cho nhà nước, hệ thống chính trị nên trước khi
có hiệu lực phải được nhân dân xác quyết mới hợp pháp, hợp logic. Bản hiến pháp
1992 không thực hiện việc này thì không thể nói nhân dân lựa chọn đảng cộng sản
Việt Nam làm lãnh đạo.
7. Bài
báo viết tiếp: “Cũng phải nói
thêm, điều đó không có nghĩa hệ thống tư pháp, cụ thể là tòa án, không có quyền
độc lập trong phán quyết. Pháp luật Việt Nam quy định rất rõ, tòa án nhân dân
Việt Nam khi xét xử chỉ nhân danh Nhà nước CHXHCN Việt Nam, xét xử theo quy
định của pháp luật, không chịu sự chỉ đạo của bất kỳ cơ quan, tổ chức nào.”Luật
quy định là một chuyện, có thực hiện như luật hay không lại là chuyện khác. Các
quan tòa đều là đảng viên, việc bổ nhiệm phải thông qua đảng, như vậy chắc chắn
rằng các quan tòa muốn tồn tại thì phải được lòng đảng, mà không ai có thể dám
khẳng định được lòng đảng thì đúng pháp luật. Nhiều ví dụ tòa án xử người bất
đồng chính kiến, kết tội họ rất sai trái như vụ TS Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cày
Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần… Một ví dụ mới nhất là vụ Nguyễn Phương Uyên bị
bắt từ ngày 14/10 vậy mà tòa án xét xử cháu với cáo trạng nói bắt cháu ngày
19/10. Như vậy có phải có sự đồng lõa của các cơ quan tố tụng không? Đó là chưa
nói mẹ cháu còn tố cáo Uyên bị nhốt 5 ngày trong khách sạn như xã hội đen để 12
an ninh ép cung.
Còn rất nhiều điều muốn nói nhưng có lẽ như vậy cũng đã quá
đủ thấy bản chất của vấn đề.
Cuối cùng cũng cần nói thêm là việc một số công dân thành
lập đảng là quyền của họ, hoàn toàn hợp hiến, hợp pháp. Vậy thì có lý do gì để
chụp mũ là âm mưu tước bỏ sự lãnh đạo của đảng cộng sản Việt Nam?
Là đảng viên đảng cộng sản Việt Nam nhưng tôi ủng hộ ra đời
các đảng khác tồn tại song song cùng đảng cộng sản để đấu tranh ôn hòa với
những sai trái hoặc lệnh lạc của hệ thống chính trị, điều đó chỉ có lợi cho
nhân dân.
Nha Trang, ngày 21/8/2013
H.Q.H.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét