Hoàng Trường Sa
Đây là một chiến thuật đấu tranh mà
các phong trào dân chủ đối kháng với chế độ độc tài toàn trị ở Liên Xô
và các nước “xã hội chủ nghĩa” Đông Âu đã dùng rất có hiệu quả hồi cuối
những năm 80 đầu những năm 90 thế kỷ trước. Thực chất của chiến thuật đó
là: những người dân chủ khéo léo lợi dụng những khẩu hiệu, những lời
nói và những hành động mị dân, lừa bịp của tập đoàn cầm quyền toàn trị
để chống lại chúng và đẩy phong trào tiến lên dồn đối phương vào thế
ngày càng bị động. Thường chiến thuật này được sử dụng có hiệu quả nhất
khi phong trào dân chủ đang lên, đại chúng đã bớt sợ và tập đoàn thống
trị đang lúng túng vì những mâu thuẫn và khó khăn về kinh tế, chính trị
và xã hội.
Ngày nay, nhìn lại tình hình của nước Việt Nam, ta thấy rõ là tập đoàn
cầm quyền toàn trị đang gặp những khó khăn rất to lớn. Kinh tế ngày một
sa sút trầm trọng hầu như không có lối thoát, cuộc sống của nhân dân
ngày càng khốn khổ... Tình trạng cưỡng chế tước đoạt rất thô bạo ruộng
đất của người dân, đàn áp tín đồ các tôn giáo không chịu theo các tổ
chức tôn giáo “quốc doanh”, khủng bố tàn bạo đồng bào dân tộc thiểu số
vì những lý do tôn giáo, phong tục, sự băng hoại đạo đức trong xã hội vô
cùng tệ hại, cộng thêm cái hố cách biệt giàu nghèo hết sức sâu sắc...
càng làm cho tình hình xã hội thêm trầm trọng và sự bất mãn của đại
chúng đối với chế độ độc tài vừa quan liêu, vừa tham nhũng đã lên đến
cao độ. Uy tín của các cơ quan lãnh đạo từ đảng đến chính quyền, từ
trung ương đến địa phương đều tụt thấp xuống mức vô cùng thảm hại. Không
còn ai tin tưởng (thậm chí người dân còn coi thường và khinh bỉ) những
người đứng đầu đảng, nhà nước và chính phủ, cũng như những cái gọi là
“chủ nghĩa Marx-Lenin”, “tư tưởng Hồ Chí Minh” và “chủ nghĩa xã hội”.
Hơn nữa, vài ngày sắp tới, băng đảng cầm quyền sẽ ngoan cố đưa ra một
bản Hiến pháp với nội dung cũ rích, phản động, hoàn toàn đi ngược lòng
dân - nhất định hành động đó sẽ gây ra không chỉ sự thất vọng mà là thái
độ phản đối của quần chúng có ý thức. Còn phong trào đấu tranh yêu
nước, phong trào đòi tự do dân chủ, phong trào đòi tự do tôn giáo... thì
đang lên rõ rệt và ngày càng thu hút đông đảo các tầng lớp nhân dân,
đặc biệt là giới trẻ rất dũng cảm và có nhiều sáng kiến.
Ngoài sức ép mạnh của phong trào quần chúng đấu tranh trong nước, tập
đoàn cầm quyền còn bị áp lực của các nước dân chủ trên thế giới mà chúng
còn muốn ve vãn, lợi dụng để hưởng được lợi trong quan hệ buôn bán, thu
hút đầu tư và nhận viện trợ... Cho nên, tập đoàn cầm quyền một mặt đàn
áp phong trào trong nước rất ác liệt, mặt khác chúng cũng phải có những
lời hứa hẹn, thậm chí những “động tác giả” để lừa mị dân chúng và dư
luận thế giới. Việc đảng và nhà nước của họ cố lọt cho được vào Hội đồng
Nhân quyền LHQ là một ví dụ. Có nhiều dấu hiệu cho thấy là băng đảng
cầm quyền nước ta - và ngay cả nước “xã hội chủ nghĩa” láng giềng to lớn
ở phương Bắc - hiện đang rất lo sợ sẽ lặp lại số phận của Liên Xô và
các nước xã hội chủ nghĩa Đông Âu. Việc họ không ngớt kêu gọi quân đội
“nhân dân” và công an “nhân dân” trung thành với ĐCS và cho quân đội và
công an rầm rộ “diễn tập” các “trận đánh” để chống lại phong trào quần
chúng trong tương lai ở các địa phương và ngay cả ở thủ đô Việt Nam, là
một biểu hiện rất rõ rệt mối lo sợ này của họ.
Chính trong tình hình này, những người dân chủ nước ta nên áp dụng chiến thuật “gậy ông đập lưng ông” và “xé rào”
để đẩy phong trào tiến lên hơn nữa và làm cho tập đoàn cầm quyền toàn
trị càng thêm bối rối. Chẳng hạn, khi kẻ cầm quyền muốn dùng cái “gậy”
nhân quyền trát lên bộ mặt phản dân chủ của chúng một lớp son phấn “nhân
quyền” để lừa bịp công luận trong nước và ngoài nước, thì các tổ chức
dân chủ và nhân quyền chân chính của ta càng cần có những sáng kiến mạnh
dạn hoạt động về nhân quyền hơn nữa, chẳng hạn, in phát Tuyên ngôn Quốc tế Nhân quyền, Công ước Quốc tế về Quyền chính trị và dân sự,
v.v..., tổ chức những buổi diễn giải về nhân quyền và những cuộc “dã
ngoại” về nhân quyền, thành lập các tổ chức bảo vệ nhân quyền; ra báo
“Nhân Quyền” (lúc đầu là báo mạng, sau vừa là báo mạng vừa là báo giấy)
cũng như nhiều thứ báo khác mà không cần xin phép, tiến lên in và phát
hành những tài liệu khác để nâng cao dân trí; thành lập hoặc tái lập
hoặc củng cố các hội, hội ái hữu... của tù nhân chính trị, của dân oan,
của công nông, của sinh viên, học sinh, của giới thể thao, v.v... Từ
những hành động đó sẽ tiến lên làm báo tư nhân, lập nhà xuất bản tư
nhân, v.v... và tiến lên nữa, xây dựng và mở rộng xã hội dân sự mạnh
mẽ... Nói tóm lại, những người dân chủ phải biết tùy thời cơ lợi dụng
mọi cơ hội để mạnh dạn “xé rào” mà tiến lên. “Xé rào” chính là như vậy,
tức là có gan và khéo léo vượt qua mọi sự ngăn cấm, mọi cản trở để thực
hiện ý định của mình. “Xé rào” chỉ có những chỗ dựa nhất định là Tuyên
ngôn Quốc tế Nhân quyền, Công ước Quốc tế về Quyền chính trị và dân sự,
và có thể là cả những điều khoản có tính chất “tuyên bố cho kêu vang”
trong Hiến pháp của chế độ toàn trị của ĐCS về các quyền của công dân.
Dù có những chỗ dựa vững vàng như vậy, nhưng trong chế độ độc tài toàn
trị thì đây vẫn là một cuộc đấu tranh khó khăn, gian khổ, nhưng cũng đầy
cảm hứng khi có được những thành tựu dù rất nhỏ, rồi từ đó phát huy dần
lên, tức là biết “lấn” dần, “lấn” dần từ nhỏ đến lớn, từ việc này đến
việc khác...
Nên nhận rõ rằng chiến thuật “gậy ông đập lưng ông” và “xé rào” này về
cơ bản khác hẳn với chiến thuật “cầu xin” tập đoàn cầm quyền độc tài
toàn trị. Chiến thuật này dựa vào sức mạnh của quần chúng đấu tranh, còn
chiến thuật “cầu xin” thì đặt hy vọng vào “thiện ý”, vào “lòng tốt”,
vào sự “thức thời” của giai cấp thống trị. Mà như chúng ta đã biết, bọn
thống trị độc tài bịp bợm thường chỉ “cho” dân... ăn “bánh vẽ” mà thôi!
Đó là “thiện ý”, “lòng tốt” và sự “thức thời” của chúng!
Cố nhiên, bọn độc tài toàn trị độc ác kiểu phong kiến Á châu của nước ta
sẽ không dễ dàng để “yên” cho các chiến sĩ dân chủ chúng ta muốn làm gì
thì làm, chúng sẽ bắt bớ, đàn áp, khủng bố... Nhưng, nếu chúng ta biết
khéo léo dựa vào các tổ chức nhân quyền trên thế giới, biết kêu to, gào
lớn để đánh động báo chí thế giới, đặc biệt là kêu gào đến các cơ quan
đại diện cũng như Chính phủ của các nước dân chủ, đến Hội đồng Nhân
quyền LHQ mà Việt Nam là một thành viên, thì với sự can thiệp tích cực
của các tổ chức và cơ quan này cũng có thể kìm hãm lại bàn tay hung bạo
của bọn cầm quyền. Các chiến sĩ dân chủ trong nước cần tin tưởng rằng,
cũng như mọi khi, các tổ chức yêu nước và dân chủ của đồng bào ta ở hải
ngoại sẽ luôn luôn sẵn sàng hỗ trợ mạnh mẽ cho cuộc đấu tranh của đồng
bào trong nước về nhiều mặt và bằng nhiều cách, đặc biệt là bằng sự vận
động quốc tế tích cực.
Chúng tôi nghĩ rằng trên đây chỉ là những gợi ý, và tin chắc rằng các
chiến sĩ yêu nước, tha thiết với tự do dân chủ trong nước sẽ còn phát
huy thêm nhiều sáng kiến có hiệu quả hơn nữa để áp dụng chiến thuật “gậy
ông đập lưng ông” và “xé rào” này nhằm đẩy mạnh phong trào lên một bước
cao hơn nữa, từng bước... từng bước tiến đến thắng lợi cuối cùng: thay
thế chế độ độc tài toàn trị bằng một chế độ dân chủ đa đảng qua một cuộc
tổng tuyển cử hoàn toàn tự do. Mong lắm thay!
Hoàng Trường Sa
Kiev ngày 23 tháng 11 năm 2013
0 nhận xét:
Đăng nhận xét