Tạo hoá sinh ra mọi vật đều là duy nhất và không lặp lại.
Mỗi con người chúng ta cũng là một cá thể duy nhất, có một không hai. Vì thế mà
mỗi cá nhân có một sức mạnh và lợi thế riêng không ai có được. Nếu phát huy
được cái tôi (bản ngã) của mình thì bạn sẽ trở nên vô địch. Vì rằng sẽ không có
ai trên đời có thể có được những ưu điểm và sức mạnh như bạn. Đó là một chân lý
hiển nhiên.
Nếu ai đó còn kém cỏi, là vì người đó chưa khám phá được cái
tôi của chính mình. Người như vậy sẽ trở nên nô lệ bằng cả thể xác và tâm
hồn. Một người mà chưa hiểu được bản ngã của mình thì làm sao có thể hiểu được
người? Mình chưa thực sự là chính mình, thì sao có thể là người khác? Hiểu mình
rồi mới hiểu người, từ đó mà đi đến chỗ suy ra vạn vật. Vạn vật hợp nhất và
tách rời, rồi được nhất thống bởi tư duy của chúng ta. Nhìn thấy một mà nghĩ
đến nhiều, từ cá thể mà liên hệ tới vũ trụ. Vũ trụ mênh mông, vô cùng vô tận,
nhưng hãy luôn nhớ một điều: Mỗi chúng ta là một cá thể duy nhất và không
bao giờ lặp lại.
Bắt chước người khác là sai lầm lớn nhất trong đời, vì bạn
không bao giờ có được sức mạnh
bản ngã của họ. Bạn đang sống cuộc sống của
người khác, chấp nhận làm cái bóng để rồi từ bỏ cuộc sống đích thực của bản
thân. Vậy là bạn đã đánh mất con người thực của mình, thay vì khám phá bản thân
lại đi khám phá cái bên ngoài. Khi làm một cái bóng, bạn không bao giờ có được
sức mạnh và ưu điểm của bản ngã thứ hai, nó là của người khác, nó không thuộc
sở hữu của cá nhân bạn.
Càng khám phá được nhiều về bản ngã, thì sức mạnh nơi con người
càng được tăng trưởng. Để đánh giá thì thông thường người ta phân loại, ví như:
Rất kém, kém, bình thường, khá, giỏi, xuất sắc...; vậy thì chúng ta hãy dùng từ
“giỏi” để chỉ mức độ khám phá bản thân con người.
Một người được cho là giỏi khi mà họ biết kết hợp kiến thức
để vận dụng thuần thục vào năng lực cá nhân. Sự hoà hợp giữa con người và kiến
thức là tiêu chuẩn để đánh giá, càng khăng khít thì càng đạt đến độ xuất sắc.
Nếu là một võ sĩ giỏi chẳng hạn, thì anh ta sẽ là người như thế nào? Đó là quyền
cước hoà hợp với thân thủ như hình với bóng. Một nhà Văn giỏi thì như thế nào?
Chừng nào văn chương tạo được bản sắc riêng, mà khi đọc lên thì biết đó là văn
của ai, chứ không nhầm lẫn với người nọ người kia, như vậy thì được cho là
giỏi. Hay một người thợ gốm thủ công chẳng hạn, nếu những sản phẩm mà anh làm
ra có chất lượng tốt, lại mang bản sắc thương hiệu riêng, thì đó là một người
thợ giỏi. Vì thế mà người thợ gốm đó sẽ được người ta biết đến nhiều, công việc
làm ăn ngày một khấm khá...;
Mấy ví dụ trên là để nói đến lợi ích và sức mạnh của bản
ngã. Người phát huy được bản ngã thì trở thành trụ cột, kẻ không phát huy được
thì a dua và làm theo. Cho nên ai không phát huy được bản ngã thì trở thành cái
bóng của người khác, và không còn là chính mình.
Chế độ Cộng Sản triệt tiêu cái tôi (bản ngã) của con người,
cho nên phản tự nhiên. Nó bắt người ta như một cái máy, chỉ biết tuân thủ tư
tưởng (chủ nghĩa Marx) và mệnh lệnh của người khác (đảng Cộng Sản). Đó là tội
ác và sự lãng phí lớn nhất. Khi cái tôi bị triệt tiêu (hoặc bị hạn chế) thì sự
sáng tạo cũng theo đó mà triệt tiêu (hoặc bị hạn chế). Cuộc sống và công việc
vì thế mà không được thăng hoa. Giống như một cái máy chém treo lơ lửng trên
đầu người ta, cứ vươn cổ lên cao thì sợ nó chém chết.
Chế độ Dân Chủ bảo vệ và đề cao bản ngã, vì vậy mà phát huy
được sức mạnh sáng tạo nơi con người. Nhờ đó mà xã hội phát triển lớn mạnh, tư
tưởng thăng hoa, cuộc sống hạnh phúc phồn vinh. Sở dĩ như vậy là vì quyền con
người được bảo vệ (gồm các quyền tự nhiên và pháp định), mọi sự thuận theo quy
luật phát triển.
Không có tội ác nào lớn hơn việc triệt tiêu bản ngã con
người, bởi nó chống lại quy luật tự nhiên và làm đảo điên vũ trụ. Không có sức
mạnh nào lớn hơn việc phát huy năng lực bản ngã, vì nó là đỉnh điểm của mỗi cá
nhân.
Hãy là chính mình, khi đó bạn sẽ là người vô địch.
Minh Văn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét