T.K.TRAN
Khi
chiếc lá nho cuối cùng đã rơi xuống…
Kể
từ khi các nhà cầm quyền Trung Quốc đặt bút phác họa kế hoạch mở rộng bờ cõi đất
nước của họ xuống phía nam, những ý đồ nham hiểm của họ đã dần lộ ra rõ ràng qua
từng bước đi có tính toán kỹ lưỡng. Từ khi một viên chức Đài Loan đặt bút vẽ
ranh giới hình lưỡi bò ở biển Đông năm 1947, qua việc chiếm đóng một phần quần
đảo Hoàng Sa năm 1956, cưỡng chiếm toàn bộ Hoàng Sa năm 1974, rồi tấn công và
chiếm đóng một phần Trường Sa năm 1988, thì tháng 5.2014 đã đánh dấu một mốc
quan trọng trong kế hoạch của họ qua việc đưa giàn khoan dầu HD-981 ra thăm dò
dầu khí ngay trong vùng biển đặc quyền kinh tế của Việt Nam. Cái dã tâm không
thể chối cãi của họ đã hiện hình rõ ràng.
Đứng
trước sự kiện đó, dường như là nhà nước Việt Nam vô cùng bối rối trong cách phản
ứng. Sự im lặng của Hội Nghị Trung Ương 9 cũng như chính sách bất nhất đối với
các cuộc biểu tình cho ta thấy điều này.
Từ
“toute nation a le gouvernement qu´ elle merite” tới “der Fisch stinkt
vom Kopf her “?
Joseph
de Maistre là một chính trị gia Pháp bảo thủ cùng cực trong thời cánh mạng Pháp
vào thế kỷ 18 đã có những câu nói để đời đại loại như: “Các đức Giáo Hoàng không
bao giờ nhầm lẫn”, hay “Trong một thể chế dân chủ không phải là nhân dân làm
chủ mà là đồng tiền sẽ làm chủ”(1). Trong một bức thư đề gửi Nga Hoàng Alexander
I ngày 15.08.1811, de Maistre viết: “toute nation a le gouvernement qu´elle
merite.” (dân tộc như thế nào sẽ lãnh đủ nhà cầm quyền như thế), ông cũng
tỏ ý can ngăn Nga Hoàng việc nhà vua dự tính ban hành một số luật lệ (cải tổ?)
cho dân Nga. Ông cho rằng những điều đó là vô bổ, vì dân Nga không đáng và cũng
không có đủ tri thức để hưởng những luật lệ đó(2).
Câu
nói đó đã được truyền tụng tới ngày nay và trong một chừng mực nào đó cũng được
các nhà cầm quyền Việt Nam đắc ý áp dụng cho nhân dân khi các lý luận gia nhà
nước tuyên bố là trình độ dân trí của dân ta còn quá thấp nên không đáng thực
hành dân chủ. Nói cách khác, nhân dân ta vốn “thuần” (danh từ dành cho gia súc
đã được uốn nắn ngoan ngoãn, như kiểu nói của quan chức trong vụ “cưỡng chế” đất
ở Tiên Lãng gần đây), thì sự dẫn dắt bởi các lãnh đạo như kiểu hiện nay cũng là
đích đáng, theo cách nghĩ của họ.
Khi
lý luận như vậy là nhà cầm quyền đã vênh váo không biết tới nhiệm vụ của lãnh
đạo là phải nâng cao dân trí, thực thi dân chủ từng bước chứ không phải là ôm
Quyền và giữ Lợi cho riêng bản thân. Vô hình chung nhà cầm quyền đã cho thấy cái
vô tài bất lực của họ trong nhiệm vụ dẫn dắt đất nước đi lên, và rồi ra, họ sẽ
chịu trách nhiệm hoàn toàn trước lịch sử về tồn vong của dân tộc.
Châm ngôn Đức có câu “Der Fisch stinkt vom Kopf her” ngụ ý nói tới cái
hay hay cái dở cũng là bắt nguồn từ cấp lãnh đạo, chỉ huy. Khi cái chóp bu của
đất nước đã thối tha như cái đầu của một con cá ươn thì chúng ta phải làm
gì?
Giặc
đã vào nhà, ta phải đánh.
Nay
sơn hà nguy biến nhưng không thể nào chờ đợi gì ở cái chóp bu nhà nước này. Đây
là lúc mỗi người dân ở khắp mọi nơi, trong nước hay ngoài nước, đều phải tham dự
vào việc giữ nước. Giặc đã vào nhà, ta phải đánh. Song, đánh giặc không phải là
lúc nào cũng bằng súng đạn. Nhất là không thể đánh bằng quân sự với một kẻ khổng
lồ trang bị vũ khí tới tận chân răng.
Nhưng:
biết người biết ta…
Biết
người: Gót chân Achilles của gã khổng lồ Trung Quốc.
Thế
kỷ 19 của Âu Châu, thế kỷ 20 của Hoa Kỳ, thế kỷ 21 là đến lượt Trung Quốc làm bá
chủ thế giới. Đó là giấc mơ Đại Hán mà Tập Cận Bình đã nhắc tới. Mọi động thái
của họ đều phục vụ cho ý đồ này. Sau khi xây dựng một nền kinh tế tiến triển
ngoạn mục để phục vụ cho một guồng máy quân sự vững mạnh, Trung Quốc bắt đầu chủ
nghĩa bành trướng bằng yêu sách biển Đông. Những mưu tính chi phối đất nước Việt
Nam trên mọi mặt: kinh tế, chính trị và cả văn hóa thì họa chăng là chỉ có lú
hoặc mù mới không thấy. Song sức mạnh của Trung Quốc dựa trên một
chính thể độc tài toàn trị, không dựa trên lòng dân. Những bất ổn chính trị từ
việc đàn áp dân tộc thiểu số, khoảng cách giầu nghèo xã hội to lớn, mâu thuẫn
giữa nông dân bị cướp đất với tầng lớp tư bản đỏ sẽ luôn luôn gây xáo trộn cho
xã hội Trung Quốc. Những quan hệ quốc tế với những ràng buộc trong thời kỳ toàn
cầu hóa sẽ trói chân, không cho phép Trung Quốc đi những bước đi ngạo mạn như
những đế quốc của thế kỷ 19. Một cấm vận của Tây phương sẽ làm tê liệt các
phương tiện giao thông, các máy bay xuất xứ từ Mỹ (Boeing) hay Tây Âu (Airbus)
phải nằm liệt dưới đất, xe hơi không thể sản xuất được, nhiều ngành kinh tế sẽ
phải ngưng hoạt động vì thiếu phụ tùng sửa chữa và nhiên liệu. Vết thương ở gót
chân Achilles sẽ tạo phản ứng dây chuyền dẫn tới bạo loạn trong nước, làm lung
lay nhà cầm quyền.
Giàn
khoan dầu HD-981 được chính người Mỹ thiết kế cơ bản, Trung Quốc chu toàn bằng
những chi tiết máy móc, mà một phần lại được mua ở Tây phương. Nếu Quốc tế được
cảnh báo về ý đồ của Trung Quốc với tham vọng bành trướng và cướp bóc tài nguyên
của láng giềng rồi cấm vận máy móc thuộc về loại này với Trung Quốc, thì ta đã
thắng một trận đánh lớn.
Biết
ta: Truyền thống yêu nước và chủ động mặt trận ngoại giao
Chúng
ta sẵn sàng chống trả ngoại xâm, truyền thống yêu nước của chúng ta đã được thế
giới biết đến. Nhưng đánh như thế nào là tùy vị trí và khả năng của mỗi người.
Chính những người dân sống ở trong nước mới thực sự nắm giữ sinh mệnh đất nước.
Kiều bào ở nước ngoài cũng đóng góp được phần của mình. Trong quá khứ những mũi
dùi chính yếu của chúng ta là nhắm vào vấn đề chà đạp nhân quyền của nhà nước
Việt Nam. Nhiều đoàn thể khắp nơi ở Việt Nam cũng như ở nước ngoài đã tích cực
hoạt động, hiệu quả đã cộng hưởng, có tác động vào truyền thông, chính giới ở Mỹ
và Âu Châu, từ đó gây áp lực trực tiếp có kết quả lên nhà cầm quyền Việt
Nam.
Tình
thế hiện nay với nguy cơ mất nước khiến việc vận động ngoại giao, đánh thức dư
luận nước ngoài về chính sách bành trướng của Trung Quốc, về sự hung hãn của
Trung Quốc đối với các nước láng giềng trở nên nóng bỏng, quan trọng ngang với
việc tranh đấu bảo vệ nhân quyền mà quốc tế hằng quan tâm. Đây chính là một
nhiệm vụ ưu tiên, trọng tâm của người Việt Nam ở nước
ngoài.
Phải
cảnh báo cho dư luận thế giới thấy mưu đồ lâu dài thống trị thế giới của Trung
Quốc.
Phải
cảnh báo rằng sự trỗi dậy của Trung Quốc đồng nghĩa với sự tàn lụi của Tây
phương.
Phải
báo động là việc cướp biển Đông của Việt Nam là bước đầu của kế hoạch táo tợn
này. Ngăn chặn bước tiến của Trung Quốc ngày nay ở vùng này cũng chính là bảo vệ
Tây phương trong tương lai.
Mục
tiêu thì rõ ràng song khó khăn. Nhiệm vụ thì thật nặng nề. Song không có con
đường nào khác và điều đó đòi hỏi sự góp sức của tất cả mọi
người.
Suốt
trong bề dầy lịch sử, màu cờ, chế độ chỉ có tính cách giai đoạn, có thể kéo dài
mấy chục năm. Quốc gia có thể trường tồn, song cũng có thể bị mất nước, nếu
không biết vận dụng sức để giữ nước. Trong lịch sử thế giới, đã có biết bao
nhiêu dân tộc mất nước phải lang thang sống nhờ trên đất nước khác. Dân tộc Việt
Nam cũng có thể bị số phận này, nếu không biết đoàn kết triệu người như
một.
Không
thể bỏ qua bất cứ một người nào, không thể bỏ phí bất cứ một khả năng nào. Ở hải
ngoại, các tổ chức phải chấm dứt những hành động hay ngôn ngữ chống đối nhau từ
mọi bên. Những mâu thuẫn cần phải được gạt bỏ để đặt lợi ích dân tộc lên trên
hết.
Hội
nghị Diên Hồng ngày xưa thành công vì không có cờ vàng cờ đỏ, chỉ có dòng chữ
sát thát xăm trên cánh tay toàn dân.
T.K.T.
Tác
giả gửi BVN
Bài
viết để giao lưu với bài “Giặc đã vào nhà, bây giờ ai ra đánh” của tác
giả Thục-Quyên:
0 nhận xét:
Đăng nhận xét