Lê Phú Khải
Có lần, Hán Cao Tổ Lưu Bang (202 trước Công nguyên) nói với Lục Giả: “Ta
ngồi trên lưng ngựa mà có được thiên hạ thì cần gì phải học Thi, Thư…”. Nhưng
rồi Hán Cao Tổ cũng nghe lời khuyên của Lục Giả trọng dụng kẻ sĩ, đề cao Nho
giáo để củng cố ngai vàng. Đến đời Hán Vũ Đế (140 trước Công nguyên) thì đạo
Nho trở thành quốc giáo. Khổng Tử (sinh năm 551 trước Công nguyên, thọ 73
tuổi), người được xem là sáng lập ra Nho giáo được tôn lên bực thánh, trở thành
Vạn thế sư biểu (người thầy của muôn đời).
Điều cốt lõi của Khổng giáo là lý thuyết về người quân tử, tức kẻ cai
trị đất nước (quân là cai trị, quân tử là người cai trị). Theo
Khổng Tử thì người quân tử phải biết tu thân, phải có đạo đức và biết thi, thư,
lễ, nhạc… Tu thân rồi, người quân tử phải dấn thân hành động: tề gia, trị quốc,
bình thiên hạ! Người quân tử phải chính danh để cai trị đất nước.
Các triều đại
phong kiến sau này đều triệt để khai thác Khổng giáo, họ biến đổi, “gia cố” Nho
giáo thành một triết thuyết cực đoan có lợi cho giai cấp thống trị. Chữ đạo của
Khổng Tử là những mối quan hệ phải có trong xã hội thời đó như đạo vua-tôi,
cha-con, chồng-vợ, anh-em, bạn hữu… sau này chỉ còn ba quan hệ vua-tôi,
cha-con, chồng-vợ với cái logic phản động và phản dân chủ nhất: quân sử thần
tử, thần bất tử bất trung(vua bảo chết, thần không chết là bất trung); phụ
sử tử vong, tử bất vong bất hiếu (cha bảo con chết, con không chết là bất
hiếu); với phụ nữ thì: tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử (ở
nhà thì phải theo cha, lấy chồng thì phải theo chồng, chồng chết phải theo
con).
Trong chế độ phong kiến, nhân dân đã tiếp thu những “đạo lý” đó như người
khát nước uống thuốc độc để giải khát. Chế độ phong kiến tàn bạo và thối nát ở
Trung Quốc đã nhờ triết thuyết của Khổng giáo mà tồn tại và kéo dài cho đến
cách mạng Tân Hợi 1911.
Vì thế, nhà văn hoá Nguyễn Khắc Viện (1913-1997) đã phê phán Nho giáo một
cách triệt để: “Trên phương diện chính trị, Nho giáo chủ yếu là bảo thủ. Nó bỏ
qua vấn đề pháp luật và thiết chế, từ chối mọi cải cách… Bảo vệ lễ nghi của các
triều đại xưa là mối quan tâm hàng đầu của Khổng Tử. Trong chữ lễ, vương triều
Trung Hoa cũng như Việt Nam đã tìm thấy biện pháp tốt nhất để duy trì sự ổn
định của ngai vàng” (Bàn về đạo Nho – nguyên văn tiếng Pháp đăng
trên tạp chí La Pensée số 10-1962 với đề là Confucianisme et Marxisme
au Vietnam. Dịch sang tiếng Việt, in trong Bàn về Đạo Nho – 1993).
Với Khổng giáo, vua là Thiên tử (con Trời), thay Trời cai trị muôn dân. Vua
với nước là một. Yêu nước là trung với Vua (trung quân ái quốc).
Điều nguy hiểm nhất của triết thuyết Khổng Tử là: Người quân tử nhờ tu thân
mà có vai trò cai trị, nhưng khi quân tử – tức kẻ cai trị – không tu thân, trở
thành những hôn quân bạo chúa thì dân chúng vẫn phải cam chịu, không được làm
cách mạng lật đổ chúng. Vì thế Nguyễn Khắc Viện mới viết: Khổng Tử từ chối
mọi cải cách!
Trong xã hội Khổng giáo mấy ngàn năm ở Trung Quốc, kẻ sĩ đi học là mong được
làm quan. Làm quan để được quỳ lạy dưới ngai vàng. Cái văn hoá quỳ lạy ấy
đã kìm hãm nước Trung Hoa trong vòng tăm tối mấy ngàn năm. Trong nền văn hoá
quỳ lạy ấy, chỉ có kẻ trên đúng. Chỉ có vua đúng. Vua bảo chết là phải
chết. Cha bảo chết thì con phải chết. Tóm lại là không có chân lý. Hay nói khác
đi, không ai đi tìm chân lý cả. Chân lý đã có sẵn ở kẻ bề trên, ở triều đại
chính thống, bất kể nó thế nào!
Điều trớ trêu là văn hoá quỳ lạy ấy còn tồn tại đến hôm nay ở nước
Trung Hoa cộng sản. Tướng Lưu Á Châu, một nhà bình luận nổi tiếng ở Trung Quốc hiện
nay kể rằng, khi ông đi học một lớp chính trị trong quân đội, thấy thầy giảng
chướng quá, ông đứng lên thắc mắc. Ông thầy liền nói: Tại sao anh dám cãi lại
tôi? Tướng Lưu Á Châu thất vọng, vì thầy đã không dám hỏi: “Vì sao anh lại nói
như thế?”, rồi tranh luận để tìm ra chân lý. Thầy chỉ phán: “Vì sao anh dám cãi
lại tôi?!”. Thầy luôn đúng. Trò không được cãi.
Nước Trung Hoa cộng sản hôm nay vẫn nguyên hình là một xã hội Khổng Mạnh trá
hình mà thôi!
Trong khi đó thì ở phương Tây, cùng thời với Khổng Tử, Aristote (384-332
trước CN) đã tuyên bố: “Platon là thầy tôi, nhưng chân lý còn quý hơn thầy!”.
Cái văn hoá chân lý quý hơn thầy ấy đã dẫn dắt phương Tây trở
thành một xã hội dân chủ và văn minh đến ngày hôm nay.
Việt Nam chúng ta từng một ngàn năm Bắc thuộc, lại luôn chịu ảnh hưởng của
người láng giềng hủ bại Trung Hoa, nên tầng lớp có học của nước ta thấm đẫm thứ
văn hoá quỳ lạy của Trung Hoa. Trí thức nước ta trong mấy ngàn năm lịch
sử chỉ lo dùi mài kinh sử để mong đỗ đạt làm quan, để được quỳ lạy trước sân
rồng. Có người già rồi còn đi thi, suốt đời ăn bám vợ con. Việc làm ra của cải
vật chất đều do người phụ nữ và những người ít chữ gánh vác. Trí thức Việt Nam
trong quá khứ không ai học để làm cách mạng, để thay đổi đất nước. Hình ảnh con
trâu đi trước, cái cày theo sau còn tồn tại đến hôm nay ở nông thôn miền Bắc là
kết quả của tư duy làm quan, tư duy quỳ lạy. Báo chí của Việt Nam hôm nay hay
ca ngợi một bà mẹ đi bán hàng rong mà nuôi được bốn năm người con học đại học.
Học để mong kiếm một mảnh bằng vênh vang với làng xóm! Học để mong kiếm một cái
chân trong cơ quan nhà nước, để trở thành một anh công chức, một anh nha lại,
trên bảo dưới phải nghe.
Khi bàn về việc trọng dụng đội ngũ trí thức, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có
lần nói, đại ý, xung quanh thủ tướng toàn là những người có bằng cấp cao, thạc
sĩ, tiến sĩ… toàn là trí thức!
Thực ra các vị đó chỉ là những công chức, không phải trí thức. Mà đã là công
chức thì trên bảo gì dưới phải nghe theo. Nếu không nghe thì “văng” ra khỏi bộ
máy quyền lực ngay lập tức. Bác sĩ Nguyễn Khắc Viện lúc bình sinh có nói với
người viết bài này: “Tư bản Pháp chỉ tuyển chọn vào bộ máy những người đỗ
đạt cao. Vì thế, khi vào một cơ quan công quyền, người ta biết rõ những người
ngồi đó đều là người tài giỏi, vì thế, họ vừa có quyền, lại vừa có uy.
Thế mới gọi là uy quyền. Nhưng quyền uy mấy thì cũng là công chức. Nhân
dân Pháp chỉ kính trọng những trí thức tự do, vì họ dám phản biện xã hội, bảo
vệ lẽ phải. Nước Pháp có hàng trăm nghìn hội đoàn độc lập. Đó là một lực lượng
dân chủ hùng mạnh để cân bằng với chính quyền của giai cấp tư bản”.
Buồn thay, bộ máy công quyền của Việt Nam hôm nay chỉ tuyển chọn những người
“dễ bảo” hoặc biết “mua bán”. Vì thế nó ngày càng xuống cấp. Có lần, trong một
cuộc gặp gỡ có nguyên Bộ trưởng L.H.N., phó giáo sư tiến sĩ V.T.K. và người
viết bài này, trong lúc vui vẻ, phó giáo sư V.T.K. than phiền với Bộ trưởng
L.H.N.: Mấy tay vụ trưởng đi theo anh chuyến này vô Nam, qua nói chuyện tôi
thấy các vị đó dốt quá! Nguyên Bộ trưởng L.H.N. nói: Ngày xưa dốt là từ cấp thứ
trưởng trở lên, cấp vụ nó giỏi lắm, nay nó dốt xuống đến cấp vụ rồi!!!
Từ nền văn hoá làm quan, văn hoá quỳ lạy, đã hình thành một tâm lý xin-cho
trong xã hội. Khi nhóm Cánh Buồm của nhà giáo Phạm Toàn soạn thảo bộ sách Học
tiếng Việt cho học sinh lớp 1 theo hướng cải cách giáo dục, tôi đến chơi
một người bạn cũ từng là một quan chức cao cấp, từng ở nước ngoài nhiều năm, có
học thức cao… và tặng ông một trong các cuốn sách Học tiếng Việt đó. Cầm
sách trong tay, ông nói ngay: Họ không cho lưu hành đâu anh ạ! Thì ra cái tâm
lý xin-cho đã ngấm vào xương tuỷ giới trí thức nước ta. Trên phải cho thì
dưới mới được làm! Dù chưa ai cấm đoán bao giờ!
Ít lâu sau, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có ý kiến phải đưa Hoàng Sa, Trường Sa
vào sách giáo khoa cho học sinh phổ thông học. Thế là tôi viết giới thiệu bài
tập đọc “Lễ thả thuyền ra Hoàng Sa…” đã có trong sách Tiếng Việt lớp 1
của nhóm Cánh Buồm. Báo Người Lao động TP HCM đã đăng ngay bài đó trong
tháng 1-2014 (vì… Thủ tướng đã… cho… nói về Hoàng Sa và Trường Sa!!!).
Ngày nay nước ta đã manh nha kinh tế thị trường, có bao nhiêu điều kiện và
cơ hội để học làm người tự do, làm khoa học, làm chuyên môn, làm nghề… làm ra
của cải cho một đất nước “đói nghèo trong rơm rạ” (Chế Lan Viên) thì trí thức
nước ta cần mau chóng giã từ nền văn hoá làm quan, văn hoá quỳ lạy có cội nguồn
từ văn hoá Khổng Mạnh Trung Hoa để canh tân đất nước.
Để kết thúc bài viết này, tôi xin kể một câu chuyện về giáo sư Nguyễn Đăng
Hưng, ông sinh năm 1941 tại xã Điện Thắng Bắc huyện Điện Bàn tỉnh Quảng Nam.
Hiện ông là một Việt kiều ở Bỉ, hoạt động trong lĩnh vực khoa học không gian.
Ông là một nhà khoa học rất nổi tiếng, là “một trong 10 người làm thay đổi nước
Bỉ” như cách nói của chính phủ Bỉ. Ông giảng dạy ở bậc đại học đã nhiều năm,
từng là trưởng Khoa Cơ học phá huỷ thuộc Khoa Kỹ thuật không gian Đại học
Liège. Một ngày kia, đồng nghiệp của ông “phát hiện” ra ông chỉ có bằng kỹ sư,
chưa có bằng tiến sĩ như bao đồng nghiệp khác đang làm việc cùng ông. Người ta
đề nghị giáo sư Nguyễn Đăng Hưng làm hồ sơ để thi tiến sĩ. Khi giáo sư Hưng tập
hợp các công trình mình đã làm và đã được ứng dụng trong sản xuất để trình Hội
đồng, chuẩn bị cho luận án tiến sĩ sẽ làm, thì Hội đồng nhất trí cao rằng ông
xứng đáng là tiến sĩ từ lâu rồi, khỏi cần thi! Tại một quán càfê ở đường Phạm
Ngọc Thạch Quận 1 TP HCM cuối năm 2013 vừa qua, giáo sư Hưng tâm sự với chúng
tôi: Mãi làm việc quá nên tôi… quên làm tiến sĩ.
Bao giờ cái văn hoá học để làm việc thay thế được văn hoá làm quan,
văn hoá quỳ lạy trong giới tinh hoa ở nước ta, thì Việt Nam mới mở mày
mở mặt được.
Tháng 6-2014
L. P. K.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét