Họ là những cô gái rất xinh đẹp,
thậm chí, cái đẹp ấy khiến người ta đáng ngờ vào cái nguy cơ hạnh phúc họ có
được. Và chuyện ấy càng kỳ lạ hơn, khi họ đẹp dường ấy, lớn lên vẫn chẳng có cơ
hội nào cho ra hồn.
Cứ đứng giữa Sài Gòn mà hỏi, đàn bà
xứ này thật kỳ lạ, họ phải rời quê hương từ rất xa xôi tít miền Trung, miền Bắc
để lặn lội đi bán hàng, kiếm tiền. Hỏi kỹ hơn, họ nói để chồng ở nhà nuôi con.
Thật kỳ lạ, tới một ngày, đâu đó trên tivi người ta giới thiệu những ngôi làng
xây lên bằng bàn tay nứt nẻ của những phụ nữ gồng gánh bán bưng xa quê này. Còn
các ông chồng xa vợ, đã bận đi theo các cô gái mới, nên nhà nào cũng đóng cửa
im ỉm.
Họ kỳ lạ hơn khi khi cứ lớn lên như
hoa dại, đẹp trong sáng, tinh khôi khắp đất miền Tây. Rồi họ phải đem cái xinh
đẹp vô ngần ấy ra tận xứ người, tít Đài Loan, Hàn Quốc, Singapore, Campuchia, đánh
đổi tuổi trẻ để làm con người xứ lạ, lấy miếng cơm gạo về nuôi cha mẹ già, có
khi nuôi cả những ông anh trai, cậu em trai ở quê hương nên người. Sau khi nên
người, những anh đàn ông hùng hồn ấy gọi họ ngon- ngoan – ngu. Các anh đã quên
mất cơm trắng các anh ăn lấy từ da thịt và sự xinh đẹp của người chị, người mẹ
tận quê nhà.
Đàn bà xứ này kỳ lạ vô cùng. Họ phải đi làm gái ở nhiều nơi, ở Campuchia, ở Singapore, trên quốc lộ, giữa phố biển xa. Đàn ông xứ này ra đó hưởng thụ, vui vầy, chùi mép, xong đi khắp nơi gọi họ là đĩ, hùng hồn như một bậc quân tử thứ thiệt thời xưa - vừa kịp mặc quần.
Đàn bà xứ này kỳ lạ vô cùng. Họ phải đi làm gái ở nhiều nơi, ở Campuchia, ở Singapore, trên quốc lộ, giữa phố biển xa. Đàn ông xứ này ra đó hưởng thụ, vui vầy, chùi mép, xong đi khắp nơi gọi họ là đĩ, hùng hồn như một bậc quân tử thứ thiệt thời xưa - vừa kịp mặc quần.
Sự kỳ lạ ấy đôi khi khiến người ta
ngạc nhiên. Khi một người đàn bà bị đánh, anh công an phường đi qua, bà hội phụ
nữ đi lại, nhòm ngó một cách dè chừng, rồi bỏ đi. Đàn bà bị đánh mà, có gì đâu
ghê gớm. Xong một bữa nọ, cũng bà hội phụ nữ cao trọng đó, cũng anh công an
lịch thiệp đó, họ ập vào “ổ mại dâm” để cô gái trần truồng chụp ảnh, dòm ngó,
soi mói, gọi tên. Bà hội phụ nữ hình như quên mất, bà cũng là đàn bà. À không,
đàn bà có hội khác với đàn bà khổ thân. Đàn bà ngủ với đàn ông mà. Chuyện ấy
thì ghê gớm, phải chụp hình trần truồng lại.
Đàn bà xứ này kỳ lạ lắm. Nếu họ lỡ
yêu và sống với 2, 3 anh đàn ông, họ sẽ bị coi là “người xấu”. Có kẻ còn đem cả
tiểu sử của họ để đi bêu riếu khi cần nói xấu họ một việc chẳng liên quan. Nếu
anh người yêu bỏ họ và họ chính chuyên độc thân, họ trở thành người phụ nữ được
trọng thị và kẻ cả - để đi bình phẩm về những người đang yêu đương hạnh phúc
khác.
Đàn bà xứ này kỳ lạ như một vũ
điệu. Ngày xưa họ nhảy nhót cuống cuồng để có một tấm chồng. Đàn bà không chồng
trở thành trò đàm tiếu (của vô vàn đàn bà khác). Thời nay họ nhảy nhót cuống
cuồng để vinh danh “mẹ đơn thân”, “tôi không cần chồng”, “tôi sống khỏe không
cần đàn ông”. Lúc nào cũng phải cuống cuồng, gồng gánh. Họ quên mất làm mẹ về
cơ bản là cực khổ và thiêng liêng, nên không cần phải đem khoe mỗi ngày – vì
chỉ có em bé ở nhà cần tình yêu ấy. Họ quên mất độc thân là niềm vui (hoặc nỗi
khổ) của bản thân, cũng không cần phải gắn nhiều huy hiệu lên ấy làm gì. Có
người còn bán cả huy hiệu cho những người khác, để đeo chung thành một hội, nơi
những kẻ khác (gồm đàn ông và các phụ nữ đã có chồng) trở thành kẻ dị hợm bị
chà đạp. Chỉ có người bán được tiền.
Đàn bà xứ này, xấu xí vì làm nông
lam lũ để nuôi chồng con thì bị chê tởm quá và chồng bỏ theo em gái khác, còn
lỡ xinh đẹp trong sáng thì bị chê là đĩ quá, thông minh giỏi giang thì bị chê
là ghê gớm quá. Họ cứ phải gồng gánh một cái chức phận và không khí nào đó mà
đàn ông và hằng hà sa số đàn bà khác ban cho. Người thì chăm chỉ gồng gánh.
Người mệt quá ném gánh đập vô mặt người khác, chẳng cách gì bình tĩnh thản
nhiên được.
Đàn bà xứ này kỳ lạ vô cùng, khi
những buổi sớm mai ngoài đồng, trong công xưởng, họ cắm đầu vào cây lúa, dàn
máy, cánh đàn ông cũng bận rộn với cuộc nhậu giữa trưa, chầu cá độ lúc chiều
tối, hoặc bữa nhậu khuya với chiến hữu bạn bè. Ở nông thôn, lúc nào người ta
cũng có thể gặp các cậu trai rảnh ngồi ngoài quán cafe đánh bài, rung đùi nghe
nhạc, bất đắc chí vì đời sống. Chỉ có các cô gái đang miệt mài rời quê hương
kiếm miếng ăn cho cha mẹ, và cả những người đàn ông trót trở thành số phận mà
họ phải đeo mang.
Đàn bà xứ này kỳ lạ như vậy, bên
cạnh những người đàn ông kỳ lạ không kém...
Khải Đơn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét