Tôi có việc phải trở lại Singapore, chút xíu. Ai nói gì thì nói, tôi cứ Vietnam Airlinesmà chọn mặt gửi vàng.
Đi hãng hàng không của ta, ít ra, cũng có ba cái lợi: khỏi
phải nói tiếng nước người, được nghe mọi thông báo của phi
hành đoàn bằng tiếng nước mình, và vừa bước chân vào khoang
máy bay là các em tiếp viên phát ngay cho vài ba tờ báo tiếng
Việt. Đọc báo nhà nước không chỉ đỡ mệt mà còn thấy khoẻ
thêm vì thường chỉ có những tin tức (cùng hình ảnh) vô cùng
lạc quan về đồng bào và tổ quốc.
Y như rằng, ngay trang đầu đã có tin vui:
8h45 sáng, thay mặt ban kiểm phiếu, Trưởng ban Đỗ Văn Chiến đã
lần lượt công bố kết quả lấy phiếu tín nhiệm đối với 47 chức danh chủ
chốt…
Chủ tịch Quốc hội nhận định, những vị trong danh sách lấy phiếu
đều có trọng trách liên quan tới vấn đề lớn. “Đối với những lĩnh vực
nóng như ngân hàng, giáo dục, y tế, xây dựng thì Quốc hội đòi hỏi trách
nhiệm cao hơn. Phiếu tín nhiệm cao của Quốc hội là sự động viên khích lệ
đồng thời là sự đánh giá kết quả đất nước đạt được thời gian qua. Còn
phiếu tín nhiệm thấp thể hiện sự đòi hỏi nghiêm túc đối với người được
lấy phiếu để các vị này có thể hoàn thành tốt hơn nhiệm vụ được giao”,
Chủ tịch Quốc hội nhận xét.
Cũng theo ông, Quốc hội đã hoàn thành trọng trách nhân dân cả
nước giao về đánh giá tín nhiệm bước đầu. Đây sẽ là cơ sở để các lần sau
rút kinh nghiệm khi tiến hành quy trình này ở các cấp HĐND.
“Kết quả cuối cùng rất tốt”, người đứng đầu cơ quan lập pháp chốt.
Thật là là “phấn khởi” và yên tâm biết mấy: “Quốc hội đã hoàn
thành trọng trách nhân dân cả nước giao về đánh giá tín nhiệm bước đầu”
và tất cả “47 chức danh chủ chốt” đều vẫn được tín nhiệm như
thường, dù tỉ số (thấp/cao) cũng có xê xích phần nào hay chút
đỉnh.
Phải uống mừng với được, dù chỉ là mừng thầm. Đợi máy bay bình phi, tôi nói nhỏ với một em tiếp viên:
Cho chú hai chai Vodka Smirnoff nha.
Nói là “chai” cho nó oai, chớ dung tích chỉ 50ml nhỏ xíu xiu
hà, ngó thấy “thương” lắm. Nốc xong hết trơn vẫn chả thấy bõ
bèn gì mà niềm vui (về “trọng trách do nhân dân giao phó cho
quốc hội đã hoàn thành”) vẫn cứ còn âm ỉ nên tôi nói khẽ với
một em tiếp viên khác, vừa chợt đến:
Khi nào rảnh, cho chú hai lon Heineken.
Hai lận sao?
Thì khỏi mất công cháu phải đi tới đi lui, mỏi cẳng, chớ sao!
Tôi nhâm nhi đậu phụng với bia xong thì sự “hồ hởi” cũng
nguôi dần nên ngủ thẳng một giấc cho đến khi máy bay đáp xuống
phi trường Changi, Singapore.
Đến lúc này mới thấy là bụng hơi nằng nặng. Đúng là mình
có hơi quá chén nhưng chả lẽ trước nềm vui “vỡ oà” của cả
nước mà mình giữ thái độ lạnh lùng (không uống giọt nào) thì
coisao được.
Vừa bước ra khỏi máy bay là đi ngay đến W.C. Dù hơi vội vã
trong việc “xả bầu tâm sự” nhưng tôi vẫn không khỏi ngạc nhiên
là sao cầu tiêu, cầu tiểu của họ trắng tinh và sạch bóng vậy
nè – Trời?
Phần lớn restroom ở trong tất cả những sân bay quốc tế đều
sạch sẽ nhưng sạch quá cỡ thợ mộc, sạch như lau như li thì
thiệt là chưa từng thấy, và có lẽ chỉ có ở cái phi trường
này thôi.
Tôi chỉ bớt kinh ngạc khi bước ra, và nhìn thấy trên bức
tường bên phải lối đi có bức hình một phụ nữ chừng đã đứng
tuổi (đeo bảng tên Loh Kam Beng) đang cầm chổi tươi cười, với câu
chào (“Good Afternoon”) cùng hàng chữ “Please rate our toilet – Xin
chấm điểm nhà vệ sinh của chúng tôi,” và bên dưới là 5 cái
nút tròn ghi thang điểm theo thứ tự: tuyệt hảo, tốt, trung
bình, tệ, rất tệ.
Thường dân Loh Kam Beng và thường dân Tưởng Năng Tiến
ở phi trường Changi. Ảnh: NCB
Chỉ có chuyện vệ sinh trong cầu tiêu mà sao thiên hạ lại
thực hiện một cách đàng hoàng, rõ ràng, minh bạch, và tiện
dụng dữ vậy cà? Không dưng tôi bỗng nhớ lại chuyện lấy phiếu
tín nhiệm (kín)của quốc hội ở nước ta, bữa rồi, và chợt cảm
thấy có hơi … ngường ngượng!
Nhìn kỹ bức ảnh với nét tự tín và tươi vui của người phụ
trách việc chùi rửa phòng tiêu tiểu ở Singapore, rồi liên tưởng
đến bức hình (chụp sáng 14 tháng 11) của ông Chủ Tịch Quốc
Hội Việt Nam – trông âu lo và ngượng ngập ra mặt – khiến tôi
cũng có đôi chút … lăn tăn: Quả là không có nghề nào đê tiện
hay hèn hạ, chỉ có tư cách của người hành nghề mới là điều
cần phải quan tâm.
Chủ tịch QH Nguyễn Sinh Hùng phát biểu trước QH sáng 14.11 – Ảnh: Ngọc Thắng
Thì cũng “lăn tăn đôi chút” thế thôi chớ một anh già nát
rượu (cỡ tôi) mà “quan tâm” nhiều quá về chuyện triều đình (e)
cũng không… tiện lắm. Không khéo lại còn rách việc thêm ấy
chứ. Phát biểu linh tinh là tù tội như không chớ đâu phải
chuyện giỡn, mấy cha?
Chui vào taxi, lục xục một hồi mới kiếm ra cái địa chỉ của
nơi tạm trú ngụ lần rồi: Hotel 81 Gold, 20 Lorong 20 Geyleng,
Singapore 398738.
Gọi là khách sạn cho nó sang chứ thực ra đây chỉ là một
thứ phòng ngủ rẻ tiền, với một cái giường bé xíu xiu, và
cái phòng tắm nhỏ chưa bằng một nửa … cái giường. Đất ở
Singapore không rẻ, và riêng ở Phố Đèn Đỏ Geyleng (chắc) phải
mắc cũng cỡ kim cương nên phòng chật, và giá cả “không nhân
nhượng” là chuyện tất nhiên.
Biết vậy nhưng tôi vẫn muốn trở lại khu này, trở lại những
quán cà phê ở hai con hẻm 20 và 21 (Lorong 20 & 21) với hy
vọng được gặp lại những khuôn mặt đồng hương cũ – những phụ
nữ mà tôi đã có dịp tiếp chuyện mấy tuần lễ trước, và đã
giới thiệu họ (cũng trên diễn đàn này) như Những Cánh Bèo Trôi Ở Geyleng.
Sở dĩ họ trôi dạt đến đây vì Việt Nam không còn chỗ chen
chân cho những người bán hàng rong hay bán vé số nữa. Singapore
tuy cũng chật hẹp nhưng lòng người, xem chừng,vẫn còn rộng
rãi.
Đây là một đảo quốc giầu có, với lợi tức bình quân đầu
người hàng năm cao nhất nhì thế giới. Dân bản xứ không ai phải
đi làm điếm, bán hàng rong, hoặc đi ăn xin nên họ “nhường” việc
làm này cho những người Việt tha hương – đang bị đẩy đến bước
đường cùng.
Người Singapore không chỉ hào phóng mà còn vô cùng cởi mở.
Họ chấp nhận đến bốn thứ ngôn ngữ chính thức khác nhau: tiếng
Anh, tiếng Mã, tiếng Tầu, và tiếng Tamil.
Bán giấy chùi miệng là một nghề tương đối mới mẻ của
người Việt ở Singapore. (Cũng có người bán vé số nhưng rất ít
vì ai cũng ngại phải “ngậm” những tấm vé không bán kịp trước
giờ sổ). Dù thời hạn cho phép “du lịch” chỉ trong vòng một
tháng, mỗi một chuyến đi – sau khi trừ chi phí máy bay và ăn ở –
trung bình một người chịu khó đi bán không ngừng (chừng mười
hai tiếng mỗi ngày) có thể để dành được từ tám trăm đến một
ngàn đô. Một năm nếu đi được vài lần thì mang về được ba bốn
ngàn Mỹ Kim.
Thực khách ở Singapore không ai cần giấy chùi miệng nhưng họ
vẫn vui vẻ (và tế nhị)chia sẻ vài đồng tiền lẻ với những kẻ
không may ở nước láng giềng, qua hình thức bán/mua.So với dịch
vụ xuất khẩu lao động rất nhiêu khê, tốn kém, phải cầm cố
nhà cửa, và bị lường gạt đều đều thì “thương vụ” bán giấy
chùi miệng (rất lương thiện này) quả một là phát kiến thần
tình, rất đáng được hoan nghênh.
Tắm rửa xong, tôi ngủ một giấc cho đến khuya rồi lò dò ra
quán đầu đường kêu hai chai bia Carlsberg và một đĩa cơm gà Hải
Nam. Cơm giá chỉ ba đô Singapore thôi, nghĩa là chưa tới 2 đồng 50
xu tính theo Mỹ Kim bản vị. Chỉ có điều là hơi ít nhưng với
tôi thì ăn không thành vấn đề, uống mới là … chủ yếu!
Chưa kịp nhấp môi đã nghe tiếng gọi:
Ủa, chú còn ở Sing hả? Qua đây ngồi chơi với tụi con đi…
Bàn góc bên kia già trẻ toàn là đàn bà, con gái. Tôi cầm
chai bia xề lại, với cái cảm giác dễ chịu như vừa gặp lại
người thân:
Sao không ai làm ăn buôn bán gì ráo trọi mà tụ tập hết cả xóm ở đây vậy cà?
Tụi con ngồi chơi với con Bẩy chút xíu, mai nó về rồi.
Sao vậy?
Visa hết hạn chú à.
Kỳ này Bẩy đi kiếm “bộn” không?
Không dám “bộn” đâu! Trừ tiền ăn, tiền ghép phòng chưa chắc
còn ngàn đô mà đi bộ ròng rã cả tháng trời thiếu điều muốn
“gớt” cái cẳng ra luôn. Làm gái như hai con này mới khá, chớ
bán giấy thì cũng như đi ăn xin thôi, được nhiêu đó cũng mừng
muốn chết rồi.
Đợt sau qua lại nhằm mùa Noel với tết Tây chắc đỡ hơn nhiều.
Không chắc có qua được nữa không đó. Nghe nói họ sắp “xiết”
lại rồi. Người mình qua mỗi lúc một đông và qua liền liền như
vậy mà ai chịu cho thấu …
Thiệt, nếu không qua đây được nữa thì ở nhà riết biết làm gì ra mà ăn …
Câu chuyện giữa chúng tôi dù lan man tới đâu, cuối cùng, vẫn
dẫn vào một cái ngõ cụt. Tương lai, dường như, không rộng mở
cho những cô gái và những người đàn bà Việt Nam mà tôi gặp
lại khuya nay – ở Geyleng.
Họ là những người mẹ, người chị đã tảo tần thương khó để
giữ cho dân tộc này chưa đến nỗi bị diệt vong. Tôi nhớ là đã
có đọc (đâu đó) câu này của Solzhenitsyn khi ông nhắc đến phụ
nữ của nước Nga, vào thời Stalin.
Ở Geleyng dường như người ta không ngủ nhưng dù sao thì đêm
vẫn cứ tàn dần, rồi trời bắt đầu hửng sáng. Chúng tôi, cuối
cùng, rồi chia tay. Ai đi đường nấy.
Tôi mệt mỏi lê bước trở lại khách sạn mà lòng nặng trĩu.
Tuy uống khá nhiều bia nhưng trong cái váng vất của hơi men tôi
vẫn cứ còn nhớ đến “kết quả tốt đẹp của cuộc lấy phiếu tín
nhiệm của quốc hội, đối với 47 chức danh chủ chốt” vừa qua.
Tín nhiệm cao, tín nhiệm, tín nhiệm thấp gì cũng vẫn cứ
còn tín nhiệm như thường. Nghĩa là vẫn vẫn … y như cũ. Tuyệt
nhiên chả có chút thay đổi nào ráo trọi.
Lại chợt nghĩ đến lời của ông T.B.T Nguyễn Phú Trọng: “Đổi
mới chỉ là một giai đoạn, còn xây dựng CNXH còn lâu dài lắm. Đến hết thế
kỷ này không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa.” Nhà
đương cuộc Hà Nội vẫn chưa tiến đến giai đoạn đổi mới (thật)
nên sẽ còn rất nhiều thế hệ con dân Việt Nam đến Geyleng để
bán thân, hay bán giấy, nếu người dân của đất nước láng giềng
vẫn còn tiếp tục mở rộng vòng tay chào đón chúng ta.
Thiệt là quá đã, và quá đáng!
Tưởng Năng Tưởng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét