Sự thất bại
của các quốc gia toàn trị là ở thái độ cùng những chính sách độc tài, cả hai
điều này đã đưa đến hệ quả thảm bại về nhiều mặt trên bình diện quốc gia. Ở Việt
Nam, đất nước và thể chế hiện hành đã vấp phải những bước đi đầy chông gai bởi
nó đã mang nhiều nghịch lý dẫn đến sự mất độc lập khó tránh khỏi của một quốc
gia.
Là
con dân nước Việt, cho dẫu là ở nước ngoài hay ở trong nước, thì tất cả đều có
mối liên hệ cũng như trách nhiệm về một nơi mà chúng ta gọi là Quê Hương. Chúng
ta không thể nào chấp nhận hay tự hào về tình trạng của đất nước ngày hôm
nay.
Những
tâm tư đau buồn này, nó không chỉ hiển hiện ở những người nghèo khó, kém may mắn
như lớp dân oan khắp ba miền, những trẻ thơ trong hoàn cảnh gia đình túng thiếu
thất học, những người già cả bệnh tật không nơi nương tựa, mà nó còn luôn hiện
hữu trong tâm tư nơi số người giàu sang phú quí, có cơ ngơi ổn định và cuộc sống
thành đạt.
Những
trăn trở về đất nước, về xã hội và về con người, một quốc gia luôn đội đít sổ về
những bảng xếp hạng của thế giới, một xã hội mà đa phần thành viên của nó luôn
giữ thái độ thờ ơ vô cảm bởi vô vọng cho một guồng máy đầy tiêu cực. Kinh tế suy
sụp, tham nhũng tràn lan từ nóc cho đến tận sàn, tận đáy, đạo lý suy đồi đến tận
cùng của tàn độc, của gian ác, người dân trở nên quen dần và bình thường hóa với
sự gian dối, lọc lừa, điêu ngoa, sa đọa...
Lối
sống trong một bối cảnh như vậy, những tâm hồn còn mang chút suy tư, còn chút
tinh thần và trách nhiệm thì sẽ cảm thấy rất khổ sở đắng lòng, luôn bị dằn vặt
cào cấu và dĩ nhiên nhãn quang nhìn đời bằng những ánh mắt kém vui hoặc không
còn nghĩa sống.
Người
Việt Nam dẫu ở hải ngoại hay quốc nội, thảy đều có những chỉ số thông minh và hệ
cơ bắp tương quan. Người Tàu ở Singapore hay Đài Loan hoặc China cũng vậy, người
Hàn cũng thế, dù Nam hay Bắc thì cũng là Đại Hàn. Ai cũng hiểu rằng chính chế
độ, chính thể chế chính trị đã tạo nên sự khác biệt giữa Nam Hàn và Bắc Hàn,
giữa Trung cộng lục địa và Đài Loan, Singapore. Cơ chế đã gây nên sự khác biệt
về kinh tế, về nhân văn và lề lối sinh hoạt của một quốc gia giữa cộng đồng các
quốc gia trên toàn thế giới và dĩ nhiên những điều đã nêu này, nó còn tùy thuộc
vào địa lý, khu vực... nhưng quan trọng hơn cả là tùy thuộc vào thành phần lãnh
đạo của quốc gia đó.
Một
sự thật rất rõ nét mà chúng ta mục kích dường như mỗi ngày là khi xem tin tức,
khi nhìn vào màn ảnh của TV, những nhà lãnh đạo của các quốc gia tiên tiến hay
ngay cả những nhà lãnh đạo của các quốc gia ở mức trung bình thì ta cũng vẫn
thấy ở những nhà lãnh đạo này tỏa ra những nét sáng sủa, thông minh, phong cách
sang trọng lịch lãm. Ngược lại, khi nhìn các lãnh đạo của Việt Nam thì... xin
lỗi nói ra thì mất lòng và hổ thẹn chứ những khuôn mặt lãnh đạo này chứa đầy
những nét tối tăm thấp kém.
Hai
hình ảnh trên đã nói lên điều gì? Hẳn mọi người cũng đã có kinh nghiệm trong
cuộc sống, dáng dấp và phong cách cũng như trình độ của một người sẽ nói lên
người ấy ở vị thế, tầng lớp nào trong xã hội. Trong phạm trù quốc gia cũng thế,
tư duy và phong cách của những nhà lãnh đạo sẽ nêu lên khá đầy đủ tầm cỡ, nhân
văn, mức sinh hoạt về mọi mặt nơi mà người lãnh đạo ấy đại diện.
Quay
về những thực thể mà tất cả chúng ta nếu còn cảm thấy rằng mình vẫn còn là một
người Việt và vẫn còn có những ước nguyện, hoài bão cho một Quê Hương tương lai
thì chúng ta không thể không khỏi đau lòng hoặc thậm chí đôi khi tuyệt
vọng!
Hãy
nói thật với nhau về những hiện tình của đất nước. Hãy nhìn nhận với nhau về
những mối nguy hại rất nguy hiểm. Hãy cùng nhau phân tách cũng như cố gắng chia
sẻ những thực trạng thê thảm của một Việt Nam hôm nay.
-
Nền độc lập của Tổ Quốc: Ngoài
những bưng bít, giấu giếm có chủ ý của đảng CSVN, những chỉ dấu phổ thông mà
những con mắt cùng cái đầu bình thường cũng có thể nhận thấy được là Tổ Quốc của
chúng ta đã và đang lung lay trên nguy cơ mất nước toàn diện. Không phải một
cách vô cớ mà chúng ta muốn dấy nên phong trào "Chúng
tôi muốn biết", phòng trào này ngoài việc cảnh tỉnh khối dân tộc hãy cảnh
giác về những thái độ phản trắc của đảng CSVN cùng guồng máy toàn trị hiện hành
mà họ luôn xảo mị dưới chiêu bài "bí mật quốc gia". Chuyện của quốc gia là
chuyện đại sự, sự tồn vong của quốc gia là bổn phận và trách nhiệm của toàn dân,
nhà nước hay đảng phái chính trị chỉ là những cơ quan thừa hành ý nguyện của tập
thể dân tộc. Đảng phái chính trị và guồng máy đại diện cho dân chúng phải có bổn
phận trình báo mọi hiện tình thuộc phạm vi quốc gia cho toàn thể quốc dân được
biết để từ đó quần chúng sẽ chia sẻ gánh lo và cùng nhau tìm cách giải quyết vấn
đề.
Sự
thất bại của các quốc gia toàn trị là ở ở thái độ cùng những chính sách độc tài,
điều này đã đưa đến hệ quả thảm bại về nhiều mặt trên bình diện quốc gia. Ở Việt
Nam, đất nước và thể chế hiện hành cũng đã vấp phải những bước đi đầy chông gai,
trở ngày bởi nó đã mang nhiều nghịch lý, những nghịch lý này chắc chắn sẽ đưa
đến sự mất độc lập ắt phải có của một quốc gia.
-
Về kinh tế: Ai cũng biết là
Việt Nam hôm nay đã sa lầy vào sự lụn bại của kinh tế, trong khi nền sản xuất đã
và đang thoi thóp trong cạnh tranh mà rõ nét nhất là phải đối mặt với sự lũng
đoạn của người "bạn" lân bang Tàu cộng. Bao kế hoạch, bao công trình hầu hết đã
bị thâu tóm và bị chỉ đạo bởi các thế lực kinh doanh dưới kế sách của Hoa Nam
nhằm phục vụ cho mưu lược xâm chiếm toàn diện của họ.
Tài
nguyên bị sử dụng một cách bất hợp lý đưa đến cạn kiệt cũng như tác hại nghiêm
trọng về môi sinh, chất độc hại được có điều kiện xâm nhập từ kẻ thù nhằm ngấm
ngầm tiêu diệt dân Việt với đầy dẫy bệnh hoạn và khuyết tật về cả hai mặt cơ thể
lẫn tinh thần.
Với
sự chi trả cho một hệ thống cầm quyền cồng kềnh cùng sự lãng phí của nó trong
khi mức thu nhập của quốc dân được xem là không đáng kể, thu nhập kém, đưa đến
tình trạng đóng thuế thấp hoặc trốn thuế, thực trạng này tự nó đã không là những
nền tảng vững chắc cho việc chi trả lương phạn (mà riêng VN thì còn gọi là lương
lậu) cùng những tiện ích tối thiểu cần kíp khác. Bên cạnh gánh nặng không thể
kham này là căn bệnh tham nhũng dường như là bất trị, tài sản của quốc gia vốn
dĩ đã èo uột, lại càng rơi vào tình trạng ngụp lặn không lối thoát.
Có
một vấn đề được xem là nan giải và rất nhức nhối, đó là vấn đề ngoại tệ. Hơn 4
triệu người Việt ở nước ngoài, bất luận là tỵ nạn chính trị hay ra khỏi VN với
lý do di dân hay vì mục đích đi làm, hầu hết những người này thảy đều biết họ là
những cánh tay vươn xa về tận bên kia để cưu mang, giúp đỡ bởi mối liên hệ không
thể thoát. Họ dư hiểu rằng chính đồng tiền của họ gởi về là cứu sống và giữ cho
chế độ tồn tại mãi cho đến hôm nay và không biết cho đến tận bao giờ!. Thực tế
về việc gởi tiền về VN, thật sự chúng ta đã cũng như đang gặp phải khó khăn. Để
có được giải trình cho vấn đề nan giải này, thiết nghĩ chúng ta chỉ còn có cách
là hãy giới hạn tối đa bằng mọi cách mà chúng ta có thể giới hạn được. Việc cố
gắng giới hạn này, nó sẽ giúp thu ngắn ngày về trên một Quê Hương tự do và nhân
bản.
Hiện
tại nguồn dự trữ của ngân sách đã thật sự nguy ngập đến mức báo động, nền kinh
tế theo định hướng XHCN đã đến hồi lụn bại và sẽ đưa đến sự phá sản toàn bộ. Mức
báo động về "nợ công" đã đến lúc khẩn cấp, nếu trì trệ, không còn cách giải
quyết thì sẽ xảy ra vấn đề vỡ nợ, điều đó nếu có xảy ra thì nó còn đồng nghĩa
với sự mất mặt, mất uy tín (Ừ mà cộng sản có mặt, có uy tín đâu mà mất nhỉ) và
kéo sự sụp đổ chế độ.
-
Về Quân sự: Như mọi người đã
biết, sau cái ngày được gọi là "Thống nhất đất nước" Việt Nam đã phải luôn đối
đầu với bọn bành trướng phương Bắc và quân đội VN gần như chuốc lấy sự thất bại
qua các cuộc chạm trán bằng quân sự. Gần đây, ngoài những nhân vật lãnh đạo
trong Bộ chính trị và Trung ương đảng CSVN đã bạc nhược khuất phục Thiên triều
một cách không nên có qua "Mật Nghị Thành Đô 1990" và những chuyến quì gối đi
chầu, nhà cầm quyền Trung Cộng còn gặt hái được ngay cả tham vọng thâu tóm quyền
bính của bạo lực đó là nắm luôn cả Bộ quốc phòng và Bộ công an, hai thế lực mà
theo quan điểm của những người cộng sản là: "Lực lượng bạo lực chuyên chính",
lực lượng này sẽ sẵn sàng dùng bạo lực, vũ khí để đàn áp và tiêu diệt bất cứ sự
chống đối nào đối nghịch với chế độ.
Trước
sự qui hàng của hai hệ thống có thiết bị vũ trang bằng súng đạn, tàu bay, tàu
ngầm, dùi cui và nhà tù... Trong khi người dân trong tay không hề sở hữu được
một tất sắt, câu hỏi được đặt ra trước 2 lực lượng bất cân xứng này là: Chúng ta
phải làm sao?.
-
Về Xã hội: Dưới ách khống chế
của CƠ CHẾ toàn trị, sự bưng bít cấm cản thông tin đa chiều, tà sách kinh tế thị
trường theo định hướng XHCN, cùng bao sách lược mụ mị đã đưa đến hậu quả là
trình độ dân trí thấp, cộng với thái độ buông xuôi và vô vọng, con người ta chỉ
biết phản xạ theo bản năng sinh tồn ngoài (without) căn bản của đạo lý và niềm
tin. Một xã hội như vậy là một xã hội chết, một xã hội tê liệt toàn diện.
Nêu
lên những bức ảnh của xã hội hiện tại, tác giả không nhằm mục đích bi quan hóa
vấn đề nhưng thực tế thì xã hội của chúng ta là thê thảm đến như vậy để thấy
rằng nếu tất cả không cảnh tỉnh, không nhận diện được những nguy cơ đang rình
rập để vồ lấy chúng ta và sát hại bất cứ lúc nào.
Thời
gian sẽ không còn bao lâu, sẽ không cho phép chúng ta chần chờ gì thêm. Hãy nhen
nhúm và hãy dồn hết mọi nghị lực để dấy nên một cuộc cách mạng cứu dân cứu nước.
Trong những thứ tệ hại thì con người nên chọn những cái tệ hại nào ít tổn hại
nhất. Thực trạng của Việt Nam hôm nay, đàng nào chúng ta cũng phải chết, chấp
nhận cái chết cho tương lai của dân tộc được tồn tại hay tất cả sẽ chết trong sự
mất mát toàn diện, đó là Việt Nam sẽ bị xóa sổ trên bản đồ thế giới như hình ảnh
của Nội Mông, của Tân Cương hay Tây Tạng mà chúng ta đã nhìn thấy.
Nguyên
Thạch
0 nhận xét:
Đăng nhận xét