Huy Phương
Hiện nay cộng đồng người Việt tị
nạn trên thế giới, không phải chỉ có hằng trăm mà hằng nghìn tổ chức và
cá nhân đứng ra quyên góp tiền để giúp cho thương binh VNCH ở quê nhà.
Tổng Y Viện Cộng Hòa. (Hình: website Namrom64)
Qui
mô nhất ở Hoa Kỳ có Hội H.O. Cứu Trợ Thương Phế Binh-VNCH, với sự yểm
trợ nhiệt tình của Trung Tâm Asia và đài SBTN, đã tổ chức 8 lần đại nhạc
hội ngoài trời, gây quỹ giúp thương binh. Ngoài ra, còn có Bác Sĩ Phạm
Minh Hiển ở Pháp với các hoạt động gây quỹ yểm trợ các thương binh, Hội
Bạn Thương Phế Binh VNCH Nam Úc với Bác Sĩ Ngô Anh Tuấn và nhiều tổ chức
thiện nguyện khác mà chúng tôi không có đủ thông tin để trình bày ở
đây.
Khiêm nhường hơn
chúng ta đã có những Foundation nhỏ như Dương Lạc Foundation ở San José
mỗi năm giúp được cho thương binh vài chục nghìn đồng. Chúng ta cũng
không thiếu những gia đình hảo tâm, tự nguyện trực tiếp giúp cho một vài
thương binh vào các dịp Lễ Tết.
Ở trong nước những năm gần đây, các đoàn thể tôn giáo cũng bắt đầu
“không biết sợ” khi tập họp một số thương binh VNCH lại để phát quà hay
khám bệnh, quan tâm đến đời sống và sức khỏe của anh em đã hy sinh một
phần thân thể của mình trong cuộc đấu tranh chống Cộng Sản xâm lăng.
Ngoài những tổ chức phát quà từ thiện, Hòa Thượng Thích Không Tánh
còn tổ chức những buổi gặp gỡ gọi là “Tri ân Quý Thương Phế Binh Việt
Nam Cộng Hòa” (TPB-VNCH). Khi các cơ quan tôn giáo “không biết sợ” thì
chính quyền Cộng Sản bắt e dè. Hòa Thượng Thích Không Tánh cho biết ông
cùng các chức sắc Phật Giáo, Cao Đài, Tin Lành, đã bị giới chức trách
tỉnh Thừa Thiên Huế trục xuất khỏi địa bàn tỉnh lúc nửa đêm 14 tháng 3,
2015 với lý do mơ hồ là, “Nhà cầm quyền tỉnh Thừa Thiên có quyền trục
xuất người ra khỏi tỉnh.”
Cũng trong chiến dịch “Tri Ân,” Dòng Chúa Cứu Thế Saigon trong thời
gian qua đã nhiều lần tổ chức những buổi khám bệnh, dùng cơm, phát quà,
tổ chức mổ mắt cho thương binh VNCH gọi là để chia xẻ, nâng đỡ tinh thần
và vật chất cho anh em.
Những nhà hảo tâm ở hải ngoại của chúng ta không phải là những người
làm việc không suy nghĩ, cẩu thả, trong việc kiểm soát hồ sơ của các
thương binh. Phần lớn họ là cựu quân nhân hay có gia đình liên hệ đến
cuộc chiến, có kiến thức về quân sự và hiểu biết về tình trạng của những
thương binh VNCH.
Số thương binh miền Nam còn quá nhiều, dù sự giúp đỡ của chúng ta, từ
các cộng đồng người Việt tự do ở hải ngoại, có cố gắng bao nhiêu chăng
đi nữa, cũng chỉ mang lại cho anh em thương binh, một món quà an ủi
khiêm nhường, chứ không hề nuôi sống được ai.
Cũng có thể một thương binh ở Việt Nam nhận được sự giúp đỡ của nhiều
nguồn, cũng có những thương binh, khi tình cờ được một du khách thăm
hỏi, đã trả lời chưa hề nhận được sự giúp đỡ của bất cứ ai.
Sở dĩ chúng tôi phải nói dài dòng như vậy là vì chuyện thương binh
VNCH là chuyện “việc thật, người thật.” Thương binh VNCH là những người
còn sống, có thể tiếp xúc được, có giấy tờ chứng minh lai lịch, không
phải là những bóng ma hư ảo, mà các cơ quan thiện nguyện đã hết lòng vì
thương binh, phải đốt vàng mã, hay “đô la âm phủ” về cho họ.
Gần đây có một số người chủ trương và tung tin, “Thương binh VNCH
chết hết rồi, bốn mươi năm qua, giờ đây còn có ai là thương phế binh
nữa! Đó chỉ là thương binh giả, thương binh ma và thương binh Việt
Cộng!”
Ngồi trước mặt tôi là một nhân vật có chút tiếng tăm trong cộng đồng,
một cựu quân nhân. Anh nói thẳng với tôi, vẫn ý trên, và kết luận, “Bây
giờ không còn ai là thương phế binh VNCH nữa!”
Tôi hỏi lại anh, “Anh và tôi đều cựu quân nhân được may mắn sang đây!
Năm nay anh đã 73 tuổi và tôi gần 79. Anh và tôi còn sống, vì sao những
thương binh cùng lứa tuổi anh với tôi lại phải chết hết. Không phải vì
họ nghèo, tuyệt vọng mà bốn mươi năm nay. không còn ai hiện diện trên
trái đất này!
Có những người thương binh miền Nam trẻ nhất, 18 tuổi, mới nhập ngũ
đầu tháng 4, 1975, bị thương tật, cộng với 40 năm nay, họ chỉ mới 58
tuổi, còn trẻ hơn anh 15 tuổi, nhỏ hơn tôi 21 tuổi. Tôi và anh còn sống
sờ sờ ra đây, sao anh bắt họ phải chết!”
Một phụ nữ tôi không biết mặt, đã điện thoại nói với tôi, “Tôi sợ các
thương phế binh mà các anh giúp đỡ là thương phế binh ma và thương binh
Việt Cộng!” và cũng trở lại điệp khúc, “Giờ này làm gì còn thương phế
binh VNCH!”
Tôi không trách người đàn bà này, có thể bà không biết nhiều về quân
đội hay có liên hệ gì với cuộc chiến đã đổ bao nhiêu xương máu vừa qua,
nhưng tôi không chấp nhận người đồng ngũ với tôi đã tàn nhẫn phủ nhận sự
sống còn của hơn 10,000 hay hơn thế nữa, người thương phế binh VNCH vẫn
còn hiện diện nơi quê nhà của chúng ta.
Tôi cay đắng cho đây là thái độ muốn “vùi chôn” anh em thương phế binh của chúng ta.
Quên đi rồi, có nghĩa là phủi tay, không có trách nhiệm gì nữa, không
mất đi một đồng bạc nào vì cái ý nghĩ, “Giờ này làm gì còn thương phế
binh VNCH!”
Tôi nghĩ viên cựu sĩ quan này, người vẫn còn thường thích mặc áo trận
trong các dịp lễ lạt, không lẽ không còn một người lính dưới quyền nào
sống sót đang ở Việt Nam? Có chăng thì ông cũng phủ nhận sự sống đó.
Nhận họ còn sống, có nghĩa là còn nhận lấy trách nhiệm với anh em đồng
đội của mình. “Vùi chôn” họ có nghĩa là quay mặt với những sự thật, với
nỗi khổ đau có thật của “bạn bè” mình.
Chỉ cần gõ cửa một cơ quan thiện nguyện, đưa ra một tên người và một
số quân, mà ông ta nghĩ rằng là “ma” để xem hồ sơ, và nếu cần tiếp xúc
qua điện thoại, để gặp người thương binh bên kia đường dây ở Việt Nam.
Có nhiều người hành động theo cảm tính, và định kiến, mà không cần nghe,
cần thấy những điều gì gọi là sự thật.
Cuối tháng 4, 1975, quân đội miền Nam đã bị bức tử. Cộng Sản cũng
không bao giờ muốn nhắc đến mấy tiếng Việt Nam Cộng Hòa. Chuyện người
Việt trên cả thế giới giúp thương phế binh VNCH cũng là điều chính phủ
Cộng Sản Việt Nam không hề muốn. Tôi chưa vội trách họ, những người vẫn
coi chúng ta là kẻ thù. Tôi trách những người đã từng cầm súng như những
anh em thương binh của chúng ta, và những kẻ hoàn toàn không có kiến
thức, đang muốn “vùi chôn” những người vốn đang dở chết, dở sống!
Tạp ghi Huy Phương
0 nhận xét:
Đăng nhận xét