Chính
quyền từ trung ương đến địa phương đều cùng một duộc... chỉ nói vu vơ
ngoài pháp luật... không giải quyết gì, tôi đến chỗ Hà Nội này tôi mới
biết được rằng có rất nhiều người dân oan như chúng tôi cũng đang phải
gánh chịu những hậu quả mà đảng và nhà nước đã gây cho mọi dân tộc... - Ma Văn Pá (Dân Oan H’mông).
Báo Dân Trí, số ra ngày 20 tháng 5 năm 2015, đã vô cùng hân hoan gửi đến cho độc giả một tin vui:
Cô bé H’mông vượt “cổng trời” ra phố đi học... 11 tuổi, Mị vượt 50
cây số đường rừng, vượt những con dốc cao, lội qua những con suối mùa
mưa nước cuồn cuộn chảy để đi học thêm cái chữ.
Học giỏi, múa hay, là liên đội trưởng xuất sắc, Mị vinh dự đại diện
cho hàng nghìn bạn nhỏ H’mông được ra Hà Nội báo công với Bác nhân dịp
kỉ niệm 125 năm ngày sinh của Người.
Vừa qua, trong Hội thi “Chúng em kể chuyện Bác Hồ”, bằng giọng kể
trầm ấm, diễn xuất sinh động, cô học trò người H’mông Vừ Y Mị vinh dự
đạt giải Nhất toàn huyện. Câu chuyện “Bác Hồ với câu hát dân ca” mà Mị
kể khiến nhiều người cảm động. “Chúng em chỉ được gặp Bác qua những câu
chuyện kể và biết rằng, Bác dành nhiều tình yêu mến cho những làn điệu
dân ca đã nuôi dưỡng tâm hồn Người từ thửa thiếu thời. Yêu Bác, em thêm
yêu hơn nhưng câu ví, giặm quê mình. Người H’mông nay không còn du canh
du cư nữa, trẻ em H’mông được cắp sách tới trường… Người H’mông ơn Đảng,
ơn Bác Hồ nhiều”, Vừ Y Mị chia sẻ.
Ảnh: Dân Trí
Lời lẽ của cháu Mị khiến tôi nhớ đến bản nhạc (Người Mèo Ơn Đảng) của Thanh Phúc:
Bao đời nay sống nghèo lam lũ
Nay cuộc sống dân Mèo từ đây sáng rồi...
Người Mèo ơn Đảng suốt đời.
Đảng vốn hảo ngọt nên “nhạc sĩ” pha chế nước đường (cho uống
bằng thích) là chuyện thuận lý nhưng nếu chỉ vì thế mà bắt
cả một sắc tộc, hàng triệu người miền núi, phải “ơn Đảng
suốt đời” thì chơi hơi bị ép . “Cuộc sống của dân Mèo” (nói
nào ngay) không “sáng” gì cho lắm, nếu chưa muốn nói là ngược
lại. Gia cảnh của ông Thắng A Di có thể được coi là một trong
những trường hợp (tối tăm) tiêu biểu:
“Cùng với 6.500 người Hmong khác, cũng chạy nạn từ Lào sang, gia đình
ông Thắng A Di bị nhà cầm quyền Thái Lan coi là những di dân bất hợp
pháp. Từ ngày 4 tháng 7, họ bị xua đuổi và không còn chỗ nào khác hơn là
tập trung trên hành lang dài 2 KM, dọc theo con lộ chính nơi Bản Làng
Bên Dòng Sông Trắng.
Họ che những tấm vải nhựa, nhưng rõ ràng là khó vượt qua được cái
nóng vẫn còn gay gắt, hoặc những trận mưa đầu mùa ở vùng đông Bắc Thái…
Họ đã trải qua bốn ngày điêu đứng như người chạy loạn, không nơi che mưa
nắng, không thực phẩm, không nước sạch, kể cả không có chỗ làm công
việc vệ sinh cần thiết…”
Dù vậy, vẫn theo tường trình của Nam Nguyên (từ Phet Chabun - Bắc Thái) ông Thắng A Di cứ nhắc đi nhắc lại nhiều lần với phóng viên RFA rằng “nếu phải chết em thà chết tại đây.”
Ủa, chớ cớ sao mà cái ông Thắng A Di này lại nói năng lạng
quạng (và liều mạng) dữ vậy cà? Câu trả lời có thể tìm được
qua lời phát biểu của một thanh niên H’mông khác, anh Ma Văn Pá (tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng) vào hôm 9 tháng 10 năm 2013:
“Chính quyền từ trung ương đến địa phương đều cùng một duộc… chỉ nói
vu vơ ngoài pháp luật… không giải quyết gì, tôi đến chỗ Hà Nội này tôi
mới biết được rằng có rất nhiều người dân oan như chúng tôi cũng đang
phải gánh chịu những hậu quả mà đảng và nhà nước đã gây cho mọi dân
tộc…”
Người H’Mông biểu tình ở Hà Nội. Ảnh: Trần Thị Cẩm Thanh
Những lời lẽ thẳng thắn và bộc trực (thượng dẫn) cũng giúp cho công luận hiểu thêm tại sao có biến động Mường Nhé
– xẩy ra hồi năm 2011, ở tỉnh Điện Biên – khiến cho hàng trăm
người H’mông bị sát hại, hàng ngàn người khác bị bắt giữ, và vô
số kẻ phải rời bỏ quê hương bảng làng để tìm đường lánh
nạn.
Cùng với những sách nhiễu (thường xuyên) liên quan đến vấn đề
tôn giáo, văn hóa và sắc tộc..., môi trường sống của người
H’mông hiện nay cũng đang bị huỷ hoại không thương tiếc. Từ Hà
Nội, tác giả Đặng Hoàng Giang (qua BBC – vào hôm 4 tháng 3 năm
2015) đã bầy tỏ sự lo ngại “Rồi Tất Cả Sẽ Trở Thành Đồ Sơn” trong tương lai gần:
“Từ sau khi đường cao tốc Hà Nội - Lào Cai khánh thành, lượng khách
tới Sapa tăng đột biến. Dịp Tết Nguyên đán vừa rồi, ô tô và xe khách
biển số 29 và 30 chen chúc nhau nhích từng tí một trên những con phố dốc
và hẹp ở trung tâm, rú ga giữ máy, bấm còi inh ỏi...
Không còn nhìn thấy núi non gì nữa vì hai bên đường đã kín hàng quán
bán đồ lưu niệm. Trẻ con Hmong xếp hàng đợi được phát bánh kẹo như là
khỉ trong sở thú.
Những đứa bạo dạn hơn thì đi giật lùi trước mặt khách, chúng từ chối
kẹo, chỉ nhận tiền, và đồng thanh kêu như những cái máy vô hồn, tiếng
Kinh không sõi ‘cô cho hai nghìn, cô cho hai nghìn.’ Một cộng đồng và
một vùng thiên nhiên đã đánh mất nhân phẩm của mình vì du lịch...
Hiện nay, mỗi du khách tới Sapa sau khi bỏ ra 1 triệu đồng cho việc
đi lại, khách sạn, ăn uống - tất cả chảy vào túi người Kinh, kể cả tiền
cho một chai nước trắng - thì mới bỏ ra 10 nghìn mua mấy cái đồ thổ cẩm
của người dân tộc. Thậm chí nhiều hướng dẫn viên du lịch còn dẫn khách
tới các cửa hàng bán thổ cẩm nhập từ Trung Quốc vì họ được hoa hồng từ
đây.
Và như vậy, những người Hmong, người Dao, người Tày, người Giáy, sẽ chủ yếu là đứng chầu rìa ở ngay trên quê hương họ.”
Bên lề cuộc đời. Ảnh lấy từ BBC
Thay vì được quan tâm, nâng đỡ để có thể dễ dàng hòa nhập vào
dòng sống chung của cả dân tộc thì tất cả những sắc dân bản
địa đều bị “chầu rìa” ráo trọi, chứ có riêng chi người H’mông.
Và sau khi bị đẩy ra khỏi biên giới Việt Nam thì hầu như họ
đều sống bấp bênh (“bên lề cuộc đời”) dù trôi dạt đến bất cứ
nơi đâu.
Tôi có theo dõi nhưng không tìm được tin tức gì thêm về gia đình
của ông Thắng A Di, chả biết họ cầm cự được bao lâu trong điều
kiện sống “không nơi che mưa nắng, không thực phẩm, không nước sạch, kể cả không có chỗ làm công việc vệ sinh cần thiết…” nơi Bản Làng Bên Dòng Sông Trắng và - chung cuộc - đã lưu lạc đến chân trời góc biển nào rồi?
Cuối tháng Năm vừa qua, ở Thái Lan, tôi có dịp ngồi uống rượu
suốt buổi với một người H’mông khác. Ông không đồng ý cho tôi
chụp hình, và cũng chỉ cho biết mình họ Sùng nhưng không muốn
nêu tên vì sợ những chuyện phiền phức có thể xẩy ra cho bà con
hay bè bạn ở quê nhà.
Ông Sùng quê ở Hà Giang, mang gia đình vào Đắc Nông làm ruộng rẫy đã lâu. Ông hơi nghễng ngãng sau khi “bị các ông cán bộ thay phiên tát tai liên tục mấy giờ đồng hồ liền vì tôi không chịu thề bỏ đạo.” Chuyện cưỡng bức đức tin, tuy thế, không phải là nguyên do chính để ông rời bỏ Việt Nam.
Đất đai canh tác bị thu hồi mới thực sự là giọt nước tràn ly
khiến ông Sùng đã dắt díu vợ con chạy băng qua Lào, rồi (cuối
cùng) đến Thái.
- Nó bảo đất mới khai thác chưa được 10 năm thì nhà nước không
có đền bù đồng nào cả. Không có đất thì chúng tôi biết sống
làm sao nên phải tìm chỗ để đi thôi.
“Đi đâu?” Có lẽ chưa bao giờ là câu hỏi ông Sùng đặt ra một cách... nghiêm trang:
- Người ta chạy thì chúng tôi cũng chạy theo, chứ muốn ở lại cũng không được đâu. Khó sống với Nhà Nước lắm!
Kiểu lập luận giản dị của ông Sùng, tất nhiên, không được cả
Cao Ủy Tị Nạn và chính quyền Thái Lan chấp nhận. May mắn là
IDC (Immigration Detention Center, Nhà Giam Của Cơ Quan Di Trú) ở Thái
Lan luôn ở trong tình trạng quá tải nên cả gia đình ông không ai
bị truy tố và giam giữ về tội nhập cư trái phép.
Thế là cả nhà sống lêu bêu giữa thủ đô Bangkok. Tiền không có
một cắc, tiếng không biết một chữ, và cũng chả quen biết bất
cứ ai để có thể nhờ cậy hay tá túc.
Cuối cùng – cứ như là phép lạ – họ may mắn được “cứu sống”
bởi những nhân viên của cơ quan thiện nguyện ở Thái. Hiện ông
Sùng đang chen chúc với nhiều gia đình, gồm cả trăm người H’mông
Việt Nam khác, trong một căn nhà thuê bốn tầng (do một hội
thánh Tin Lành tài trợ) ở ngoại ô Bangkok.
Cả ông lẫn bà đều đã ngoài sáu mươi nên ở nhà giữ mấy đứa
cháu. Con trai ông Sùng đứa làm nghề phụ hồ, đứa bán kem. Hai
cô con dâu đi rửa chén cho quán ăn gần đó.
- Cũng kiếm đủ ăn đấy nhưng buồn quá ông ơi. Chúng tôi nhớ nương
rẫy lắm. Ở đây chả có cây cối gì cả. Vợ tôi cứ khóc hoài.
Nó đòi về nhưng làm sao mà mình về được?
Nam vô tửu như kỳ vô phong. Chúng tôi đã cưa gần hết một chai
Regency Brandy Thai (một loại rượu mạnh rất rẻ tiền và bốc rất
hỗn) nhưng cả hai đều vẫn ngồi xụi lơ, buồn bã. Trầm ngâm một
lát, rồi ông Sùng ngại ngần tiếp:
- Thế liệu rồi chúng tôi có được đến Mỹ không?
- Dạ, chắc phải được chứ!
Tôi nói láo, tất nhiên. Thực tình thì tôi không “chắc” lắm. Sau
đợt cưỡng bách mấy ngàn người H’mông phải quay về Lào, hồi
cuối năm 2009, cả chính phủ Thái lẫn Cao Ủy Tị Nạn bị dư luận
chỉ trích nặng nề. Nhờ thế, những người H’mông Việt Nam đến
sau (sau biến động Mường Nhé) như gia đình ông Sùng, mới được
“yên lành” cho mãi đến hôm nay.
Vô hình trung nhóm người H’mông này (bỗng) trở thành một thứ
“cây cảnh về lòng nhân đạo” để trang điểm cho cả nước Thái lẫn
Cao Ủy Tị Nạn. Họ không đông lắm, chỉ vài trăm người nên không
phải là một gánh nặng đáng kể. Họ lại rất thuần phác, hiền
lành, chăm chỉ và chả bao giờ dám lên tiếng đòi hỏi hay làm
phiền chi cả.
Sự hiện diện của họ tránh cho Thái Lan, cũng như Cao Ủy, khỏi
bị điều tiếng về chuyện trục xuất người tị nạn. Chính vì
vậy, rất có thể, họ sẽ không bao giờ có cơ hội được đặt chân
đến nước thứ ba.
Lý do, giản dị, ai cũng biết là nếu mấy trăm con người khốn
khổ này mà được định cư thì chỉ vài tuần sau (hay vài ngày
sau) thôi sẽ có ít nhất là hàng ngàn (hay chục ngàn) người
H’mông khác – từ Việt Nam và Lào – lại tiếp tục ồ ạt chạy qua
biên giới Thái. Cái cột đèn mà còn phải đi thì nói chi đến
người, nhất là người H’mông hay người Thượng.
Ngoài bờ biển phía Đông ra, phần biên giới còn lại của Việt Nam đều là
nơi cư ngụ của những dân tộc bản địa tự ngàn xưa. Với cuộc sống đơn
giản và hài hòa cùng thiên nhiên, họ đã giữ cho môi trường sinh thái
được quân bằng và tạo một “vòng đai xanh” cho cả nước.
Cũng chính họ là những kẻ đứng ở tuyến đầu, giữ gìn vòng đai an
ninh cho tổ quốc. Cớ sao lại tỏ thái độ kỳ thị, khinh thị, và cương
quyết tìm mọi cách đẩy người ta đến tận bước đường cùng như thế?
“Khi bọn bành trướng Bắc Kinh tràn sang hồi năm 1979, một bộ phận
không nhỏ dân tộc thiểu số, sống ở vùng biên giới, đã đồng loạt ngả
theo, làm tay sai cho ngoại bang. Ðó chính là hậu quả của chính sách sai
lầm trong lãnh vực sắc tộc” (Lý Hồng Xuân. Nhận diện chân dung nhà văn. Văn Nghệ: California 2000,177).
“Bọn bành trướng Bắc Kinh” (rõ ràng) đang muốn tràn sang lần nữa, và
“những chính sách sai lầm trong lãnh vực sắc tộc” thì mỗi lúc lại
một thêm ngu xuẩn và tệ hại hơn!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét