Triết lý của dân ăn thịt
chó rất nhất quán ở điểm: Thịt chó thì rất ngon, nhiều đạm, nó đòi hỏi phải có
riềng, sả, lá mơ, mắm tôm và ớt cay. Đương nhiên nhậu thịt chó thì phải nhậu với
rượu, rươụ càng ngon thì thịt chó càng có ý nghĩa. Và bạn nhậu phải hiểu nhau,
phải giữ hòa khí trong bàn nhậu. Muốn hiểu nhau, trước khi vào bàn nhậu, tốt
nhất phải là bạn bè, biết thân thế của nhau. Và muốn ăn ngon thì đừng sợ mình
man rợ, không man rợ thì làm sao ăn thịt chó được!
Đương nhiên là một khi đã
có triết lý và nguyên tắc hẳn hoi, cũng sẽ có những sắp xếp hợp lý để ăn trọn
vẹn một con chó. Ví dụ như trong một con chó, cái đầu chó, dù không ngon nhưng
phải dành cho người có số có má bởi nó thể hiện quyền lực trong mâm. Thứ đến là
những bộ phận khác. Đương nhiên cái đầu chỉ đóng vai trò tượng trưng thôi chứ
đùi chó, dồi chó, chó xáo măng, chó nhựa mận, chó nướng, chó hấp, chó chiên mè,
chó hầm đậu đen… kính thưa các loại chó đều có trong mâm của đàn
anh.
Cách sắp xếp như vậy thể
hiện một trật tự có trên có dưới, có ngon có dở và ai cũng có phần. Ví dụ như
hạng đàn anh dư dả, thừ mứa thì chỉ cần ngon, cần thể hiện quyền lực chứ không
cần nhiều, bàn phải có cái đầu chó, rồi các món ngon, xắt đẹp, múc đẹp. Nó khác
với bàn dưới một chút chỉ có các món cũng giống với đàn anh nhưng thiếu cái đầu
chó và xắt, múc không đẹp bằng, miễn là ăn đủ no, rượu đủ say chứ không cần
đẹp.
Và bàn dưới nữa thì có
thể không ngon so với các bàn trên nhưng lại nhiều, cũng không cần xắt đẹp, múc
đẹp mà miễn sao bổ dưỡng, đầy bụng và rượu thịt ê hề là tốt. Có thể là dồi thật
nhiều để lót bụng, sau đó là bầy nhầy bạn nhạn và gặm xương cũng tốt, miễn là no
say.
Chính nhờ vào sự sắp xếp
theo kiểu vàng chơi với vàng, bạc chơi với bạc, đồng ngồi với đồng này mà những
mâm thịt chó ngon, bổ, vui phải là những mâm không bị phô hay bị lạc điệu,
ngưỡng nào chơi với ngưỡng đó. Và trên hết là phải biết lý lịch của nhau, bởi
một khi biết nhau thì tránh tình trạng đang ngồi nhậu, lại nhớ đến chuyện thù
hận từ thời ông bà, cha mẹ mà mang ra mắng nhiếc nhau, thậm chí đập nhau. Lý
lịch, nghe đơn giản nhưng lại rất quan trọng trong triết lý thịt
chó.
Cái triết lý thịt chó
nghe đơn giản đến vô cùng nhưng lại có tính phổ quát trong xã hội mà nó tồn tại.
Nó đi từ mâm thịt chó sang chiếu chính trị, từ chỗ đầu đường xó chợ đến sảnh
đường nhà nước và thậm chí từ chỗ xóm nghèo đến tận trời Tây khi mang chuông đi
đánh xứ người. Cái triết lý thịt chó tuy đơn giản nhưng lại bền vững, nó bền
vững vì nó là những qui tắc thịt chó, còn thịt chó thì nó còn tồn tại và nó còn
tồn tại thì vấn đề lý lịch vẫn phải được đưa lên hàng đầu nếu như không muốn mâm
thịt chó bị hất xuống đất, mắm tôm, lá mơ, riềng, sả, ớt, rượu, dồi, xương… văng
tung tóe.
Chính trị cũng vậy, đảng
Cộng sản Việt Nam đã rất khôn khéo vận dụng triết lý thịt chó vào tư tưởng lãnh
đạo của họ. Yếu tố lý lịch được xếp lên hàng đầu, sau đó là quyền lợi hưởng thụ
và sau cùng mới là cống hiến cho xã hội. Điều này hoàn toàn khác so với các quốc
gia tư bản dân chủ, lấy pháp trị làm nền tảng phát triển xã hội.
Bởi nếu như không xét lý
lịch mà xét trên sự cống hiến thì mâm thịt chó trong nội bộ đảng Cộng sản sẽ
nhanh chóng bị hất văng xuống đất, thậm chí nguy cơ chống ăn thịt chó sẽ nhanh
chóng phát triển, làm cho triết lý ăn thịt chó trở nên thừa thải và lạc
hậu.
Bởi một khi lấy sự cống
hiến xã hội làm nền tảng phát triển tài năng và địa vị trong hệ thống chính trị
thì khái niệm “thái tử đảng” sẽ bị triệt tiêu, người ta sẽ dựa trên năng lực và
thành tựu đóng góp cho xã hội để bầu cử, đề cử hay ứng cử. Chuyện này quá xa lạ
trong cơ chế độc tài. Chính vì vậy, yếu tố xét lý lịch và vẫn luôn là tiêu chí
đầu tiên trong vấn đề thăng tiến, nắm quyền lực trong bộ máy nhà nước Cộng
sản.
Cho đến thời điểm hiện
nay, các thái tử đảng vẫn chưa làm được một việc gì cho ra hồn, họ chưa mang lại
bất kì sự thay đổi hoặc giả cũng có những đóng góp nhằm làm thay đổi xã hội, để
xã hội tốt đẹp hơn nếu không muốn nói là họ lặp lại y vết xe đổ của cha anh họ,
nghĩa là tiếp tục độc tài, độc đoán và chuyên quyền. Khi nắm quyền, việc đầu
tiên của họ là củng cố địa vị, thế lực, tiếp theo là đe nẹt tôn giáo, bóp nghẹt
và dập tắt mọi trào lưu tiến bộ trong xã hội để giữ thế độc tài cho
đảng.
Vì sao họ phải làm vậy?
Vì lẽ, họ không muốn chia mối lợi lộc với bất kì thế lực nào, cho dù thế lực đó
có tiến bộ hay không, họ không quan tâm. Thậm chí, thế lực đó nổi lên không phải
là để hưởng lợi mà để làm thay đổi xã hội theo chiều hướng tốt hơn thì với đảng
Cộng sản, đó vẫn là thế lực thù địch.
Bởi lẽ, một khi tài
nguyên, ngân sách quốc gia và quĩ đất quốc gia cũng như mọi thứ có được trên quê
hương này đã được chuyển hóa thành mâm thịt chó của đảng, để từ đó đảng sẽ phân
chia chỗ ngồi, mâm ngồi rồi thứ tự bàn từ trên xuống dưới… Vấn đề cần phải làm
là làm sao để bữa thịt chó thật ngon miệng, vui vẻ và có ý nghĩa chứ không phải
bàn luận có nên hay không nên ăn thịt chó trong lúc này.
Nhưng, nếu ăn thịt chó mà
chỉ toàn những người thích ăn ngon, thích thịt thì xương xẩu, dồi diết bỏ cho
ai? Đương nhiên, muốn ăn hết một con chó và muốn trong lúc ăn thấy mình sang hơn
người, thậm chí lỡ trong lúc ăn có kẻ đến phá rối thì cũng có đứa đứng ra mà
chống đỡ thì cách tốt nhất là phải đông vui. Nghĩa là có thái thượng hoàng, có
nhà vua, có thái tử, có lính lác và có cả lưu manh. Thái thượng hoàng ngồi chiếu
trên cùng với mâm đầu chó và vài món ngon, đẹp, quí phái như ngọc cẩu thì nhà
vua phải có đùi chó xắt mỏng và những món khác ngon hơn thái tử một chút. Đến
các món còn lại nhưng dồi chó, xương chó, thịt bầy nhầy bạn nhạn lại dành cho
đám lưu manh, lính lác bên dưới.
Chung qui, ai cũng có
được thịt chó để ăn, để say, khỏi phải thấy mình bị đối xử bất công, phần mình
thì mình hưởng, đừng ai đụng đến quyền lợi của mình là được tất. Cái thứ triết
lý này tuy đơn giản, man rợ nhưng lại rất hợp thời đối với Việt Nam Cộng sản xã
hội chủ nghĩa.
Đại hội đảng Cộng sản
Việt Nam thứ 12 sắp diễn ra. Nói là đại hội nhưng trên thực tế, bản chất sâu xa
của nó lại là một cuộc chia chác, phân chia quyền lực hay nói khác đi là chuẩn
bị chia phần, chia mâm thịt chó cho ổn định và lâu dài. Mặc dù thịt chó bây giờ
đã hiếm, người phản đối ăn thịt chó cũng nhiều, chuyện này tương ứng với tài
nguyên cạn kiệt, ngân sách trống rỗng, nhân dân oán thán… Nhưng thịt chó thì vẫn
phải ăn, quyền lực thì vẫn phải chia, thời loạn lạc, thế lực đối lập nổi lên quá
nhiều mà phường lưu manh cũng nhiều vô kể. Cách tốt nhất là cho phường lưu manh
được ngồi các chiếu dưới để cùng ăn thịt chó, có như vậy phường này mới đứng ra
dẹp những ai phản đối ăn thịt chó.
Cái triết lý nghe rất đơn
giản về ăn thịt chó lại rất phù hợp với đại hội đảng sắp tới. Nếu không tin thì
nhìn vào cách sắp xếp nhân sự từ trung ương đảng đến các tỉnh, các huyện thì sẽ
rõ!
VietTuSaiGon
0 nhận xét:
Đăng nhận xét