Phạm Nhật Bình
Nền giáo dục ở bất cứ quốc gia nào trên thế giới, lịch sử là môn học
cung cấp nhiều kiến thức nhất về khoa học xã hội – nhân văn. Học sinh
học sử nước nhà bắt đầu từ bậc tiểu học để hiểu biết cặn kẽ lịch sử dựng
nước và giữ nước của ông cha mình, qua đó rèn luyện lòng yêu nước như
một trách vụ thiêng liêng, cao cả không thể thiếu của mỗi công dân. Lên
những bậc cao hơn, môn lịch sử còn mở rộng cho người học những hiểu biết
căn bản lịch sử các quốc gia khắp địa cầu, ứng dụng thiết thực vào lãnh
vực kinh tế ngoại thương và bang giao quốc tế.
Ở Việt Nam nếu chỉ tính khoảng thời gian 40 năm cầm quyền trên cả
nước của đảng CSVN, nền giáo dục mang tính áp đặt của nhà nước cộng sản
đem lại nhiều thất vọng về mọi mặt và đã bị dư luận trong nước phân
tích, phê phán thật nhiều.
Sau năm 1975, chính sách giáo dục độc tôn của đảng xóa bỏ hoàn toàn
triết lý giáo dục Nhân Bản, Dân Tộc và Khai Phóng của chế độ Việt Nam
Cộng Hòa. Thay vào đó một nền giáo dục giáo điều nhằm mục đích đào tạo
những con người tuyệt đối trung thành với chủ nghĩa Mác-Lê, cộng với một
mớ kiến thức què quặt về thế giới chung quanh.
Học sinh tiểu học được học môn lịch sử nước nhà qua những hình tượng,
những câu chuyện về các “anh hùng cách mạng” với những chiến công bịa
đặt qua hai thời kỳ chiến tranh. Không những đảng bịa đặt lịch sử mà còn
ngang nhiên sửa lịch sử hay “giết” lịch sử để phục vụ độc quyền yêu
nước của mình.
Do đó, trong suốt một thời gian dài hình tượng “ngọn đuốc sống Lê Văn
Tám” vẫn hiên ngang tồn tại trong sách vở và trong tâm trí mọi người.
Mãi đến năm 2005, Giáo sư Phan Huy Lê, Chủ tịch Hội Khoa Học Lịch Sử
Việt Nam mới tiết lộ sự thật, chính Bộ trưởng Bộ tuyên truyền Trần Huy
Liệu sau năm 1945 là người đã ngụy tạo nhân vật Lê Văn Tám, một thiếu
nhi “tự tẩm xăng vào người” và chạy vào đốt kho xăng giặc Pháp ở Thị
Nghè. Lê Văn Tám là một nhân vật không có thật, do đó chiến công vang
dội của Tám cũng chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng.
Thực tế cho thấy, trường học ngày nay không dạy hay dạy một cách sơ
sài hình ảnh và chiến công bảo vệ đất nước của các bậc tiền nhân trong
suốt nhiều thời kỳ lịch sử lập quốc của nước nhà. Vì thế dù có học lịch
sử nhưng học sinh chỉ nhận được những kiến thức rất lờ mờ về các nhân
vật lịch sử anh hùng mà đáng lẽ ra các em phải biết rất rõ.
Với cách dạy lịch sử “tẩm xăng đốt kho đạn, lấy thân mình lấp lỗ châu
mai”, cũng không thể trách học sinh ngày nay coi Quang Trung, Nguyễn
Huệ là hai cha con, là anh em, là bạn cùng chiến đấu, là hai người khác
nhau…Còn rất nhiều trường hợp cười ra nước mắt khác cho thấy kiến thức
thô thiển về lịch sử nước nhà của học sinh ngày nay.
Vừa qua, trong “Chương trình giáo dục phổ thông mới”, Bộ Giáo dục và
Đào tạo đưa ra Dự thảo Chương trình Giáo dục phổ thông tổng thể đến các
trường phổ thông trên toàn quốc để lấy ý kiến. Lập tức Dự thảo của Bộ bị
nhiều giáo viên dạy Sử, các nhà nghiên cứu lịch sử và dư luận xã hội
chỉ trích nặng nề. Vì theo họ, Dự thảo này phạm phải một sai lầm quan
trọng là không đưa môn học Lịch sử vào chương trình giáo dục căn bản có
tính bắt buộc.
Bản dự thảo cho thấy ở cấp tiểu học và trung học “cơ sở” môn học lịch
sử được ghép vào môn “Cuộc sống quanh ta” (lớp 1, 2, 3), “Tìm hiểu xã
hội” (lớp 4, 5) và “Khoa học xã hội” (cấp trung học cơ sở). Ở cấp trung
học phổ thông, môn Lịch Sử và Địa Lý mới trở thành môn học độc lập. Tuy
nhiên, ở cấp này nó lại là một môn “tự chọn”, không khác một sự khai tử
từ từ.
Trước đây môn lịch sử đã không được người học yêu thích vì nhiều lý
do, nhất là vì cách nhìn, cách dạy xơ cứng một chiều, theo cái gọi là
“duy vật sử quan” của người cộng sản. Nên khi có dịp tiếp xúc, tìm hiểu
sự thật lịch sử qua mạng xã hội, học sinh ngỡ ngàng vì cảm thấy mình bị
đánh lừa. Con số lèo tèo một hai thí sinh chọn thi môn sử trong kỳ thi
tốt nghiệp vừa qua chứng minh cho tâm trạng chán chường ấy.
Trở thành một môn tự chọn theo như trong Dự thảo của Bộ, thực chất là
“khai tử” một môn học vô cùng thiết yếu cho công dân ngay từ lúc còn ở
ghế nhà trường. Học sinh vốn sẵn chán môn sử sẽ dễ dàng tiếp tay Bộ Giáo
dục chọn môn dễ học, dễ thi hơn môn sử. Như thế vô tình môn học này bị
thủ tiêu không kèn không trống do tình trạng người dạy không muốn dạy,
người học không muốn học và học hay không cũng không bắt buộc.
Rồi sẽ có những công dân Việt Nam lớn lên không biết, hoặc biết rất
mơ hồ về lịch sử Việt Nam. Nhưng ngược lại lịch sử đảng Cộng sản thì họ
thuộc vanh vách. Họ cũng thông thuộc lịch sử Trung Cộng hơn lịch sử Việt
Nam nhờ hàng ngày được nhồi nhét sử Tàu qua phim ảnh. Nhưng đó cũng
chính là mưu đồ của đảng CSVN.
Đàng sau những thay đổi mang màu sắc cải cách nền giáo dục cho tiến
bộ hơn, lịch sử dân tộc dần dần bị hạ thấp và phai mờ trong tâm trí
người dân. Đến một lúc nào đó lịch sử không còn là một nhu cầu trong
trường học hay trong đời sống và được thay thế bằng thứ lịch sử do đảng
sáng chế, dẫn dắt với mục đích phục vụ sự tồn tại của chính mình.
Một câu hỏi được đặt ra: tại sao đảng lại cố tình tiêu diệt lịch sử
dân tộc bằng mọi giá? Đó chính là quyền lợi của dân tộc từ lâu mâu thuẫn
nặng nề với quyền lợi của đảng. Hay nói cách khác, đảng muốn đứng trên
và tồn tại ngoài lịch sử dân tộc đề độc quyền bán nước cho ngoại bang.
Phạm Nhật Bình
0 nhận xét:
Đăng nhận xét