ĂN CƠM MỚI NÓI
CHUYỆN CŨ
Phim phóng sự “Terror In Little Saigon” xuất hiện mấy tuần nay gây xôn
xao dự luận trong các cộng đồng người Việt. Nội dung của nó là
chuyện cũ, khơi lại vụ năm nhà báo Việt Nam bị ám sát tại Mỹ vào thập niên 80
thế kỷ trước. Theo tuyên bố, những người làm phim muốn tìm công lý
cho những nạn nhân bị ám sát cùng gia đình của họ. Nhưng sau gần
một tiếng đồng hồ trình chiếu, cuốn phim không chứng minh được ai là kẻ sát thủ,
ai là người ra lệnh mà chỉ nói một cách chung chung rằng năm người bị giết đều
là những người chống đối Mặt Trận Hoàng Cơ Minh”, tiền thân của Đảng Việt Tân
hiện nay. Như vậy, nếu cuộc “điều tra” của PBS chỉ có thế thì sẽ
không có ai bị truy tố mà chỉ có Đảng Việt Tân là chịu ảnh hưởng chính trị nặng
nề nhất.
Sống ở những xứ văn minh, dân chủ không ai chấp nhận những hành vi ám sát
man rợ các thành phần đối lập chính trị cả. Nếu, vì công lý, PBS
muốn tìm thủ phạm ám sát năm nhà báo Việt Nam, chúng ta nên hoan nghênh và ủng
hộ họ. Nhưng khi lật lại một hồ sơ tội ác cũ vừa có tính cách hình
sự lẫn chính trị như thế, PBS muốn gì? Có chắc họ chỉ muốn điều
tra tội phạm không, hay vì động cơ chính trị? CSVN có thể chi
tiền, vận động để PBS giúp họ đánh người Việt hải ngoại (như họ đã làm để có
Việt Nam Thiên Lịch Sử Truyền Hình, cũng do truyền hình Mỹ thực hiện để xuyên
tạc cuộc chiến Việt Nam, có lợi cho cộng sản). Hoặc, PBS được
chính phủ Mỹ bật đèn xanh thực hiện “Terror In Little Saigon” cho mục tiêu chính
trị theo thời của họ? Mọi chuyện đều có thể, nhưng giả thiết thứ
nhất “khó nói” lắm, cho nên bài nầy chỉ bàn nghi vấn thứ hai.
Nếu muốn điều tra hình sự (Criminal Investigation) thì khả năng thành
công của họ bao nhiêu? Không bao nhiêu cả! Việc xẩy
ra đã trên ba chục năm, những thành phần điều tra tội phạm chuyên nghiệp như FBI
và cảnh sát Mỹ đã thất bại, không tìm ra thủ phạm nên đã đóng hồ sơ từ lâu
rồi. Bây giờ một cơ quan truyền thông như PBS nhảy ra điều tra lại
theo kiểu tài tử? Chuyện như đùa! Muốn điều tra có
kết quả thì phải có chứng cứ, đặc biệt là chứng cứ tại hiện trường.
“Để lâu cứt trâu hoá bùn”, thời gian đã quá lâu rồi làm sao có được những
chứng cứ rõ ràng để buộc tội? Làm sao tái dựng hiện trường “nóng”,
làm sao có được dấu tay, làm sao có được những nhân chứng khách quan tại chỗ…?
Nếu không có những thứ đó mà chỉ căn cứ vào lời khai (của bất cứ
ai) thì làm sao đủ yếu tố để buộc tội? Nếu quả thật PBS muốn điều
tra để tìm ra những CÁ NHÂN “chủ mưu” và “chủ ác” trong việc ám sát năm ký giả
Việt Nam thì thật tiếc công sức cho họ. Đó chỉ là một “MISSION
IMPOSSIBLE”!
POLITICAL SCHEME
Tôi tin là họ cũng biết như vậy. Nhưng tại sao họ lại bỏ
công sức và tiền bạc để thực hiện cuốn phim “Terror In Little Saigon”?
Rất có thể đó chỉ là một đòn phép chính trị, một “Political Scheme” mà hệ
thống PBS thực hiện để đánh Đảng Việt Tân nói riêng, triệt hạ sinh hoạt chống
cộng của người Việt tỵ nạn nói chung. Nếu chỉ muốn tìm kẻ đã giết
hại năm ký giả Việt Nam, đâu cần đưa hình ảnh sinh hoạt của các hội đoàn cựu
quân nhân QL/VNCH với binh phục, súng ống, cờ vàng và với lời bình “Họ vẫn còn
dùng quân phục của một quân đội đã biến mất hơn bốn chục năm”, hoặc “Họ muốn mở
một cuộc chiến thứ ba”…Nếu muốn tìm ra thủ phạm người Việt Nam đã ám sát năm nhà
báo người Việt Nam tại Hoa Kỳ đâu cần qua tận Thái Lan và biên giới Lào để tìm
hiểu hoạt động của Tướng Hoàng Cơ Minh và Mặt Trận QGTNGPVN. Việc
ám sát xẩy ra ở Mỹ thì phạm trường phải là trên đất Mỹ, đâu phải đất Thái hoặc
Lào mà qua đó để tìm? Hành động Thái du nầy của ký giả A.C
Thompson đã tự tố cáo mục đích của ông ta khi thực hiện “Terror In Little
Saigon”. Mục đích đó không phải là “tìm công lý cho các nạn nhân
và gia đình của họ” như đã rêu rao mà tìm hiểu về “Mặt Trận” với ý đồ
khác. Nếu cho rằng “Mặt Trận” là thủ phạm ám sát năm ký giả ấy nên
ông Thompson qua Thái để tìm hiểu thêm cũng vô lý. Tướng Hoàng Cơ
Minh đã hy sinh và “Mặt Trận” đã tiêu tùng từ lâu, còn ai ở đó nữa mà điều tra
dò hỏi? Tất cả đã trở thành hồn ma bóng quế rồi, dấu tích tội phạm
có ở đó đâu mà tìm? Hơn nữa, tìm hiểu ai là hung thủ người Việt
Nam (?), giết năm ký giả cũng người Việt Nam trên đất Mỹ sao lại hỏi các cựu
viên chức Thái? Sao lại hỏi những người dân Thái sống dọc biên
giới, nơi Tướng Hoàng Cơ Minh và “mặt Trận” đã từng có mặt? Hiểu
được điều nầy thì sẽ thấy PBS, qua “Terror In Little Sai gon” không hề có mục
địch điều tra để tìm những CÁ NHÂN thủ phạm đã ám sát năm ký giả ấy.
Mục đích của họ là hạ bệ Mặt Trận Hoàng Cơ Minh. Mặt trận
nầy không còn, đích nhắm thực sự của họ là Đảng Việt Tân hiện nay, hậu thân của
Mặt Trận. Dó là một âm mưu chính trị, một “Political scheme” của
PBS do A.C Thompson thực hiện.
Hãy nhìn về tình hình Biển Đông, hãy quan sát sự quan hệ chồng chéo giữa
Việt Nam, Trung cộng và Mỹ. Với tuyên bố đường Lưỡi Bò, với hành
động cơi nới các hòn đảo nhỏ trên Thái Bình Dương để làm các căn cứ quân sự, ai
cũng thấy Trung cộng muốn độc chiếm Biển Đông, đe doạ sự toàn vẹn lãnh thổ của
các nước trong vùng, tước đoạt sự tự do lưu thông đường biển tại vùng
nầy. Hoa Kỳ đang công khai chống lại. Phần nhiều các
nước ở Đông Nam Á sẵn sàng đứng bên cạnh Hoa Kỳ, nhưng Việt Nam?
Chưa ai biết thái độ của tập đoàn CSVN trước hiểm hoạ nầy như thế
nào. Theo lệ thường, nếu đất nước mình bị đe dọa thì mình phải
chống lại, chống không nổi thì tìm đồng minh chung sức để chống.
Với tình hình Biển Đông, Việt Nam tuy là một nạn nhân trực
tiếp nhưng không có hành động chống sự xâm lăng của Trung cộng một cách dứt
khoát và mạnh mẽ. Họ lấp lửng giữa quyền lợi dân tộc và quyền lợi
đảng. Với quyền lợi dân tộc, họ chỉ lên tiếng phản đối Trung cộng
một cách chiếu lệ. Với quyền lợi đảng, họ trải thảm đỏ đón Tập Cận
Bình, lãnh tụ của Trung cộng, kẻ thù số một của dân tộc Việt Nam.
Hoa Kỳ là cường quốc số một, với lực lượng quân sự và khoa học kỷ
thuật vô địch đang cố gắng lôi kéo Việt Nam để cùng chống Trung cộng.
Thế mà tập đoàn CSVN lại làm eo! Lý do của sự làm eo nầy có
thể là phía Mỹ chưa thoả mãn được những yêu sách của CSVN. Trong
cuộc Mỹ du vừa qua của ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí Thư Đảng CSVN, không ai
biết chính xác hai bên đã mật hứa điều gì với nhau. Người ta chỉ
thấy phía Mỹ đã có những việc làm và tuyên bố lạc quan. Đại sứ Mỹ
tại Việt Nam, ông Ted Osius khi viếng các cộng đồng Việt Nam tại Mỹ đã tuyên bố
“Việt Nam sẽ sớm có nhân quyền và tự do dân chủ”. Bên cạnh đó,
Tổng thống Obama đã nhận lời thăm viếng Việt Nam vào tháng 11 năm 2015.
Nhưng hiện nay Việt Nam chưa có dấu hiệu nào về nhân quyền và tự do dân
chủ như tuyên bố của ông Ted Osius cả. Tổng thống Obama đã huỷ
chuyến viếng thăm Việt Nam như đã hứa. Để có thể theo làm “đồng
minh chiến lược”, như mong muốn của Mỹ, CSVN chắc đã có những điều kiện trao
đổi/áp lực nào đó đối với Mỹ. CSVN
chẳng có thực lực nào để có thể áp lực Mỹ, ngoại trừ TINH THẦN CHỐNG CỘNG của
người Việt Nam tại đất nước Hoa Kỳ. CSVN muốn mượn bàn tay Mỹ để
tiêu diệt những lực lượng chống cộng tại Mỹ mà họ không làm được.
Muốn là “bạn” của nhau, anh không thể dung dưỡng và hổ trợ kẻ thù của tôi
ngay trong nhà anh được. Đó là ý đồ, là thâm ý của
CSVN.
Mỹ có nghe theo CSVN không? Tôi nghĩ là có.
Chuyện ông Đại sứ Mỹ Ted Osius từ chối không đứng dưới cờ vàng là một dấu
hiệu. “Terror In Little Saigon” là dấu
hiệu thứ hai. Cờ vàng đã hiện hữu tại Mỹ trên dưới 40 năm nay, đã
được nhiều tiểu bang và thành phố công nhận. Bỗng dưng ông đại sứ
“trở chứng” không “chơi với cờ vàng” là sao? Thật ra, đứng dưới
biểu tượng của của một sắc dân trong cộng đồng dân tộc không đi ngược lại luật
pháp và truyền thống của Mỹ. Thế thì tại sao ông đại sứ lại dị ứng
với cờ vàng, biểu tượng chung của người tỵ nạn Việt Nam trên đất nước Hoa
Kỳ? Không có cách giải thích nào khác ngoại trừ ông ta đã bị áp
lực chính trị. Áp lực chính trị đó đến từ đâu? Đến
từ chính phủ Mỹ theo yêu cầu của CSVN chứ không đâu cả! “Terror In
Little Saigon” lật lại hồ sơ cũ, chỉa mũi dùi vào Đảng Việt Tân với mục đích
chính trị gì? Thì nó vẫn thế, có vẻ như người Mỹ đang muốn
“thịt” Việt Tân để “tế” VC chứ không có gì khác. Phen nầy Việt
Tân sẽ tứ bề thọ địch, khó mà làm ăn suông sẻ được. Trong nước, VC
tố Việt Tân là “khủng bố”; ngoài nước Mỹ cũng tố Việt Tân là “khủng bố”
(terror), những thành phần người Việt chống Việt Tân nhân cơ hội nầy cũng lên án
“Mặt Trận”/Việt Tân một cách gay gắt và đồng loạt thì rõ ràng là Việt Tân đang
gặp đại nạn. Việt Tân sẽ chống đỡ như thế nào, hiệu quả của sự
chống đỡ đó ra sao tuỳ khả năng của họ, chưa ai nói trước được.
Nhưng hiện nay, CSVN là kẻ hoàn toàn hưởng lợi qua cuốn phim “Terror In
Little Saigon” mà PBS thực hiện.
Với người Mỹ, quyền lợi của họ là chính, không có ai là bạn muôn đời, chả
có ai là kẻ thù truyền kiếp. Một quốc gia “đồng minh” như VNCH khi
cần họ cũng “bán” huống gì một “Mặt Trận”/Đảng Việt Tân chưa có thực quyền, chưa
có đất dụng võ, cho dù một thời họ đã ngầm ủng hộ (?). Tuy Việt
Tân sẽ gặp khó khăn, nhưng liệu Mỹ có thành công trong việc cấm đoán người Việt
tỵ nạn chống cộng không? Không thể được. Mỹ là nước
tự do, mọi phát biểu chính trị đều được tôn trọng. Họ có thể cấm
Đảng Việt Tân hoạt động chính trị chống nhà nước CSVN tại đất nước họ, nhưng họ
không có quyền cấm người Việt Nam bày tỏ lập trường chính trị, kể cả loại chính
trị chống cộng, qua hình thức hội họp, hội thảo, biểu tình, meetings…Nói tóm
lại, Mỹ chỉ có thể thoả mãn yêu sách của CSVN trong một chừng mực nào đó
thôi. Và CSVN có thể vin vào đó để đu giây, vừa tiếp tục mượn tay
Mỹ để vô hiệu hoá mọi hoạt động chính trị chống lại họ, vừa che đậy âm mưu theo
Tàu, bảo vệ đảng, bảo vệ “thành trì Chủ Nghĩa Xã Hội” của họ.
ĐỊNH NGUYÊNMùa Thanksgiving 2015
0 nhận xét:
Đăng nhận xét