Một bà cụ bán bánh chưng trong những ngày giáp Tết ở Hà Nội. |
Cuối năm, với những người già neo đơn, thiếu vắng bóng dáng con cái
và người thân, thời khắc này bao giờ cũng lạnh và buồn hơn rất nhiều so
với những người có đầy đủ con cháu và so với thời gian khác trong năm.
Đặc biệt, với những người cao tuổi nghèo khổ, cái Tết đến với họ như
những hạt muối rơi chạm vết thương. Sự nghèo khổ của những người già
sống trên đất Hướng Hóa, Quảng Trị là một dấu lặng tháng Chạp.
Lo từng bữa ăn, thiếu thốn mọi bề
Cụ bà Hồ Thị Lữ, người xã A Dơi, huyện Hướng Hóa, Quảng Trị, chia sẻ: “Năm
nay mệ (bà) 79 tuổi, sang năm mới được 80 tuổi. Khi được 80 tuổi thì
hàng tháng mệ được cho một trăm mấy ngàn, chừ thì chưa, mệ chưa đủ tuổi,
80 mới đủ tuổi. Mệ chuẩn bị đi hái măng rừng với mấy đứa trong xóm, đi
sớm, nó dậy rồi nó đợi mệ cùng đi, mệ hái được nhiều, ra sớm thì mệ lên
chợ bán cũng được mấy chục.”
Theo cụ Lữ, suốt nhiều năm không có con cái, cụ sống một mình dưới
mái nhà xụp xệ do cha mẹ để lại. Nơi nào dột thì cụ mua tôn về lợp. Số
tiền tích lũy được do bán rau rừng cũng đủ để vài năm mua một tấm tôn
lợp dặm vào những chỗ nhìn thấy trời, mà che mưa che nắng.
Hằng ngày, cụ thức dậy lúc ba giờ sáng để quét dọn nhà cửa. Nói là
quét dọn nhà cửa nhưng thực sự cũng chẳng có gì để quét dọn, chỉ làm
việc giết thời gian đợi trời sáng vì không thể nào ngủ được. Đến khi
trời hừng sáng, ăn vội miếng cơm nguội để lại từ tối qua với nước mắm
kho quẹt hoặc chút cá kho khô để lâu ngày. Ăn xong lại lên đường vào
rừng hái rau dại mang xuống chợ bán.
Mưa hay nắng, trừ những khi đau ốm không thể nhấc mình khỏi giường
thì ở nhà, những ngày còn lại cụ đều đặn vào rừng hái rau rừng. Hái rau
vừa giúp cho cụ có cái để ăn qua ngày, có cái để dành phòng khi đau ốm
và giết ngày dài buồn tủi, cô đơn lúc tuổi già.
Trung bình mỗi ngày, đi từ lúc năm giờ sáng và về nhà lúc năm giờ
chiều, cụ Lữ kiếm được từ mười ngàn đồng đến ba chục ngàn đồng. Bữa nào
kiếm được mười ngàn đồng thì bỏ ra hai ngàn để mua gạo, hai ngàn mua gói
mì ăn liền loại rẻ và cất dành sáu ngàn đồng bỏ ống.
Bữa nào kiếm được nhiều rau, kiếm thêm được măng rừng hay bắp chuối
rừng, bán được từ hai lăm đến ba chục ngàn đồng, cụ Lữ tự thưởng cho
mình một dĩa cơm mười ngàn đồng ở hàng cơm trong chợ. Với cụ, đó là bữa
tiệc trọng đại trong tháng bởi vì có khi suốt cả tháng ròng mới có được
ngày bán rau thu vào ba chục ngàn đồng.
Khi chúng tôi hỏi thăm về chế độ bảo hiểm dành cho người nghèo cũng
như các khoản hỗ trợ người nghèo từ phía nhà nước. Cụ Lữ buồn bã nói
rằng các khoản này không phải ai cũng có được, có thể người nghèo không
bao giờ có nhưng nhưng người không nghèo lại hưởng được nhiều khoản trợ
cấp của người nghèo. Cụ Lữ cho rằng nghèo là cái tội, và cụ mang tội rất
lớn với tổ tiên, với đất nước bởi sự nghèo của cụ.
Giải thích về cái tội nghèo, cụ Lữ nói rằng nghèo thì không đóng góp
được gì cho bà con, thậm chí làm cho bà con thấy ái ngại mỗi khi mình
xuất hiện. Nhưng cái tội lớn nhất là tiếp tay cho tội ác. Bởi nhiều kẻ
quyền thế đã lợi dụng cái nghèo để lấy tiền của nhà nước, của nhân dân.
Nếu không còn những người nghèo như cụ thì những kẻ kia lấy đâu ra cái
cớ để lợi dụng lòng thương, dựa vào nhà nước để ăn tiền.
Nhưng đó chỉ là câu nói đùa của cụ Lữ, cụ nói rằng trong sâu thẳm
lòng mình, cụ vẫn thấy nghèo, cô đơn là một vết thương mà mỗi dịp Tết
về, nhìn mọi gia đình khác đoàn viên, sum họp, cụ chỉ biết khóc thầm một
mình. Ba ngày Tết cụ cũng không dám đến nhà ai vì sợ mình mang cái
nghèo, cái neo đơn của mình đến nhà người khác đầu năm. Đã mấy mươi cái
Tết như vậy đi qua cuộc đời cụ Lữ và gần như cụ đã quen với nỗi buồn
hằng Tết.
Chờ để được già
Cụ Dương, 79 tuổi, làm dâu trên đất Hướng Hóa, Quảng Trị gần sáu chục năm nay, buồn bã chia sẻ: “Chứ
cũng ứa nước mắt, mỗi ngày bán ngoài chợ được cỡ tám ngàn thôi, ăn hàng
(ăn sáng) hai ngàn bạc cháo, hai ngàn tiền dù che mưa che nắng là bốn
ngàn, một ngàn tiền thuế chợ là năm. Mà có ngày bán được chục ngàn, có
ngày bán được có năm ngàn, lời không được năm ngàn bạc nữa, khổ ơi!”
Theo cụ, phần đông người cao tuổi neo đơn ở đây không có đủ cơm để ăn
và hằng ngày phải bươn bả đủ mọi việc để kiếm sống. Thu nhập trung bình
của những người như cụ sẽ dao động từ mười ngàn đồng đến hai mươi ngàn
đồng trên mỗi ngày, không thể nhiều hơn. Và hầu như không có ai được
hưởng bất kì chế độ đãi ngộ nào từ phía nhà nước.
Bởi nếu muốn hưởng tiêu chuẩn của người cao tuổi, cụ phải đợi thêm
sáu năm nữa, khi đó đủ tám mươi lăm tuổi thì sẽ hưởng được mỗi tháng một
trăm tám mươi ngàn đồng trợ cấp của nhà nước. Và với số tiền một trăm
tám mươi ngàn đồng đó, theo cụ Dương là không đủ để làm bất cứ việc gì.
Nếu trong làng có đám cưới, có thiệp mời thì nhận xong một trăm tám mươi
ngàn đồng của nhà nước, các cụ phải đi vay thêm hai mươi ngàn đồng nữa
để bỏ phong bì tặng quà cưới. Bởi vì mức giá chung cho phong bì quà cưới
hiện tại là hai trăm ngàn đồng.
Và cũng theo cụ Dương, với khoản tiền một trăm tám mươi ngàn đồng
trên một tháng, cụ vẫn phải bươn bả ra rừng hái rau lên chợ bán hay mua
củ quả của nhà vườn ra chợ ngồi bán. Bởi vì số tiền này nếu mua gạo thì
thiếu mắm thiếu muối, nếu mua mắm muối thì thiếu gạo. Cụ nói rằng dù có
thắt lưng buộc bụng gì đi nữa thì cũng không thể nào sống một tháng với
một trăm tám mươi ngàn đồng.
Nhưng đó là chuyện của sáu năm nữa, còn hiện tại, cũng như nhiều
người già neo đơn, không con không cháu khác, cụ Dương phải ra chợ eo
sèo mua bán hoặc lên rừng lục lọi từng ngọn cỏ, lùm cây để theo mùa mà
hái rau rừng về bán dưới chợ. Cũng may rau rừng bây giờ có giá nhưng
người hái lại quá nhiều.
Thêm một cái Tết nữa đang về, hoàn cảnh của nhiều người già neo đơn
vẫn chưa có gì thay đổi ngoài những bữa cơm hẩm hiu tự mình biết riêng
mình. Và mỗi cái Tết như một lời thách thức của cái nghèo, sự cô đơn, cô
độc và tuổi già trước thời gian, trước sự hờ hững của cuộc đời!
Nhóm phóng viên tường trình từ VN
Theo RFA
0 nhận xét:
Đăng nhận xét