Nhảy, lắc "bốc lửa" trong khuôn viên khu di tích đền Hùng! |
Nguyễn Quang
- Đó là sự thật, nhân
ngày Giỗ Tổ ngay trong khuôn viên linh thiêng của khu di tích Đền Hùng, rất
đông thanh niên nam nữ nhảy lắc "điên cuồng" trong tiếng nhạc xập
xình kéo dài nhiều giờ đồng hồ.
Tại Việt Nam ngày nay
đám ma có thêm tiết mục vũ sexy để cho người chết được hưởng ân huệ cái sự đời
lần cuối và trên huyệt mộ một lần cuối…cuối cùng của thế gian!
Các Nhà triết học định nghĩa ‘triết lý là đi đường’ đến sự
thật’, và riêng tại Việt Nam khi ra đường càng thấy rõ bao triết lý về cuộc đời
lại thoáng lên. Vốn khỉ khác gene với người, nhưng tại nơi này vẫn các bài học theo
thuyết tiến hoá của Darwin:
con người từ khỉ mà ra. Khỉ không có tiếng nói như người nhưng nhờ qua thuyết
dấu chỉ mà chúng ta hiểu được chúng qua các hành vi biểu lộ.
Tại Sài Gòn, Hà Nội ra khỏi nhà là gặp ngay các trò khỉ như giá cả gia tăng
loạn lên, kẹt xe không nhích được vào giờ cao điểm, hút thoải mái khí bụi, lo
chạy như khỉ về nhà – nhà ngập nước. Cuộc sống của người dân lao động tại các
thành phố lớn là vậy.
Có cảnh sát giao thông nhưng đường vẫn không lối thoát, chúng hình như chỉ có
cái thân, cái phận, thậm chí cái tay làm điều bậy bạ, còn cái đầu trống rỗng.
Như chạy suốt trên con đường Hiền Vương cũ nay là Võ Thị Sáu, hay Điện Biên Phủ
xưa là Phan Thanh Giản… ngay trước khi “đất nước thống nhất”, cảnh sát giao
thông đã học được cách bố trí các đèn đỏ bật tắt theo luồng giao thông để tránh
ùn tắc rất đồng bộ, giúp người giao thông vừa đến ngã tư này đèn xanh đến chặng
kế tiếp cũng đèn xanh. Còn bây giờ cứ đỏ, thắng xe lại mới rồ ga tiếp lại đèn đỏ
khiến các xe nối đuôi nhau… Quả là không thiếu những giải pháp, nhưng thiếu
những con người có kỹ năng thực hiện.
Những bãi rác thải không được xử lý, những chiếc xe rút hầm cầu phóng uế
bừa
bãi trên những chỗ vắng người, “những con kênh ta đào có anh và có em”
giữa
lòng Sài Gòn và nhiều sông rạch khác… thật ô nhiễm, hôi thối. Thật sự
không
phải vì chăm lo cho tăng trưởng kinh tế mà hy sinh môi trường, song
không còn giấu diếm gì nữa đó là do dốt nát. Không ai muốn hưởng chút
lợi mà chết, xin
đừng biện minh! Hay các quan văn hoá, môi trường đang bận tổ chức những
cuộc
thi hoa hậu, theo các báo trong nước báo động tại Việt Nam hiện nay đang
thiếu
người đẹp để thi hoa hậu vì có quá nhiều cuộc thi nào hoa hậu duyên dáng
Việt
Nam, hoa hậu áo dài, hoa hậu Tây đô, hoa hậu Tiền Phong hay của báo này
nọ… hoa
hậu dân tộc! Và có cả loài hoa độc về môi trường mà các thành phố lớn
tại Việt
đang hưởng.
- Đặc điểm
của hoa hậu Việt Nam là gái có chồng hay chưa không thể biết như hoa hậu Diễm
Hương đến khi vỡ lẽ ra cả hội đồng giám khảo trước đó đều xác nhận cho qua cửa
‘gái còn nguyên sơ’. .. Theo quy định, các người đẹp tham dự cuộc thi này phải
là những thí sinh chưa kết hôn, không mang thai và chưa từng sinh con. Nhưng cô
ta kết hôn năm 2011 và được chọn đại diện cho Việt Nam dự thi Hoa hậu Hoàn vũ 2012.
Những cái lệch để hậu quả về sau thành những cái lạng, cái
lách mà người lãnh đạo đất nước do không được đào tạo một cách toàn diện nên
mới có những quyết định như
thế. Một khi việc quản trị đất nước trên phương pháp cái gì cũng lệch, không
biết rồi tương lai dân tộc đó sẽ về đâu trên nền tảng về đạo đức xã hội mà việc
đầu tiên là đúng giờ giấc như thước đo sự nghiêm túc của các công dân.
Sinh viên Việt Nam một phen buồn cười khi có Ngài Hiệu trưởng hàng đầu về trí
tuệ thuộc Đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn đứng ra tuyên chiến với xe ôm,
xe máy…phương tiện của những người dân cùng khổ trên đất nước này. Mấy ai không
lại thích ngồi xe con để khỏi hít khói bụi, nhưng vì cái nghèo đeo đuổi phải
kiếm sống nuôi vợ con và cả việc nộp tiền cho ông ngồi xe hơi để các các con
được ăn học.
Nguyên văn lời quan chức này: “Tôi đề nghị chúng ta phải tuyên chiến với xe gắn
máy…” lời tuyên chiến phát biểu tại phiên họp Hội đồng nhân dân thành phố đàng
hoàng. Đã có người trong hàng ngũ lãnh tụ như ông phản pháo, nhưng lại đòi phải
đánh thuế trực tiếp vào xe gắn máy, phương tiện mưu sinh của đa số người dân
Việt đương đại, nó là nồi cơm của nhiều gia đình.
Vấn đề không phải thiếu chất xám hay thiếu những công trình giá trị nhằm giải
các bài toán khó của Việt Nam,
như đã có nhiều công trình của ĐH Bách Khoa thành phố, nhưng không ai chịu
triển khai. Vì quả thật sẽ không có ông quan tham nào thèm bén mảng đến nếu
không có lợi cho họ, dù đó là những công trình tuyệt vời cho đất nước.
Thật vậy, không phải không có tinh hoa chất xám để phát thảo kế hoạch, cũng
không phải thiếu tiền, nhưng như bao công trình hoang phí chưa sử dụng đã hư.
Nhiều nhà đầu tư nước ngoài muốn vào Việt Nam, song cái khó khăn đến trầm
trọng như hiện nay là thiếu tính công khai minh bạch. Một hệ thống vẫn quen
luật rừng, chỉ cần các bí thư phán là thông qua tất. Các bí thư tha ai thì được
tha dù làm bậy, buộc ai thời buộc dù là người quang minh chính đại.
- Như phiên tòa xử năm viên công an về tội giết người tại
Tuy Hòa, Phú Yên vừa qua, do chỉ đạo của các bí thư đảng cộng sản, nên giết
người mà chỉ bị án treo!
Việc điều hành đất nước không thể giống như cô giáo bảo mẫu kia mới chưa học
xong tiểu học, không có chuyên môn sư phạm, nhưng vẫn được nhận làm bảo mẫu tại
trường mầm non đã dùng băng keo dán vào miệng em bé khi cháu khóc mà không vỗ
về khiến bé phải đi cấp cứu đến khó cứu chữa. Sự việc cô giáo bịt miệng trẻ thơ
khiến người ta nghĩ đến vụ công an bịt miệng Cha Lý trước toà… Và trên đất nước
này với sự lãnh đạo như hiện nay sẽ không biết có bao nhiêu quan cán bộ sẽ bị
mang ra xét xử vì tội danh từ hành vi cố ý gây thương tích trở thành vô ý làm
chết người, cả cố sát do vi phạm các qui tắc nghề nghiệp hay qui tắc hành
chánh: không được đào tạo mà dám làm lãnh đạo.
Hằng ngày người dân chứng kiến: hết ông điện lực đến ông điện thoại rồi cầu
đường… hết đào lên rồi lấp lại do những kế hoạch không đồng bộ khiến nhiều con
đường như mặt chị Hằng, đầy những ổ voi, ổ gà, đường không cống thoát nước và
bụi bay tứ tung… không phải thời chiến tranh nhưng đầy những lô cốt trong thành
phố. Không nhảy ở Đền Hùng cũng bị xoay tít trong các điệu nhảy tăng gô trên
đường phố.
Không thể gọi là lỗi ở một bộ phận nào đó mà chính là cơ
cấu, con người đã là nạn nhân
của một cơ chế không còn thích hợp nữa và chỉ có thể được giải thoát bởi một cơ
cấu mới qua sự chọn lựa trực tiếp của các công dân. Hãy để người dân được tham
gia vào công việc điều hành đất nước, không còn cái thời những con người từ các
hầm địa đạo hay có tiền là điều hành được đất nước: nhà lãnh đạo phải được giáo
dục, có đầu óc thống quan, nhất là có một triết lý sống để chính mình bớt lầm lạc,
biết tự kiềm chế – bản lĩnh của con người văn minh.
Giải quyết những vấn đề của Việt Nam hiện nay, những vấn đề mà cả người Việt
trong và ngoài nước đều “bức xúc” chính là những vấn đề của hệ thống trong hệ
thống. Đó là hệ thống XHCN này phải ra đi để nhường chỗ cho một hệ thống mới
qua bầu cử công bằng để thành lập các Hội đồng Nhân quyền Quốc gia tại khắp các
địa phương đến Trung ương dưới sự giám sát của LHQ.
Ở đây và bây giờ, đất nước này là của chung, sẽ không còn ai bắt các bạn vào
các trại tập trung để cải tạo, người dân chỉ yêu cầu các bạn trở về đúng vị trí
của mình. Muốn biết xin tự trả lời:
1). Khả năng hiểu biết điều hành đất nước của tôi đến đâu (nếu là cao học chính
trị Mác Lê Mao thì hãy vứt đi).
2). Tôi có thể làm được những gì? ( tôi đã làm được gì biến đổi cho đất nước
hay chỉ giỏi hô hào các câu khẩu hiệu hoặc như con vẹt học thuộc lòng các nghị
quyết của đảng, nhưng khi bắt tay vào việc không làm được gì cả nếu không nói
là phá hoại, và rất giỏi bày mưu tính kế để tham ô, trục lợi như giữa lòng Sài
Gòn một toà nhà “rất hoành tráng” có tên White Palace trên diện tích gần cả
chục ngàn mét vuông nhưng “ông tướng này” không có “giấy tùy thân” nào cả về
xây dựng! Hay mang tiền vốn vay nước ngoài đi đánh bạc! Hay cướp đất của dân
oan! Hay vẽ ra chuyện chính phủ điện tử với đề án như 112 mà rút tiền thuế của
dân từ ngay văn phòng Thủ tướng chính phủ…).
3). Từ chỗ tôi đã làm được đến đâu, tôi có thể hy vọng những gì? Chắc chắn nếu
có câu trả lời trung thực, các bạn sẽ rất thất vọng. Nhất là thấy rõ sự vong
thân của tầng lớp lãnh đạo không còn dựa vào dân, nhưng dựa vào Trung Quốc để
tồn tại trên sự lừa dối dân mình, thậm chí bán cả lãnh thổ, lãnh hải để đổi lại
lấy quyền lợi cá nhân cố hóa thân thành tư bản đỏ.
Nhưng xin đừng bỏ cuộc, sự ra đi diễn ra qua sự lựa chọn của người dân, các
“đồng chí” đừng nghĩ mình sẽ mất vai trò, Tổ tiên chúng đã để lại lời rằng sự
vật “có khi biến khi thường”, tất cả chúng ta đều có vai trò lịch sử và sự ra
đi của các “đồng chí” vào giai đoạn này là một sự can đảm!
-
Đó là chấm dứt các trò làm xiếc của khỉ!
- Chính các bạn sẽ xứng đáng với vai
trò lịch sử này vậy.
Nguyễn Quang
0 nhận xét:
Đăng nhận xét