Sắp 30/4, em lại nhớ lại hôm em bị bắt cóc đêm 28/3 và bị giam mấy
ngày vừa rồi. Sau khi làm việc với em 2 ngày, nhận lại là sự bất
hợp tác và những câu trả lời "không và không" của em. Các cán bộ ANĐT
quay sang tâm sự ngoài lề với em, dĩ nhiên là những lời tâm sự này
không ghi âm ghi hình hay ghi biên bản gì, và em cũng chẳng ngần ngại
khi nói ra quan điểm của mình.
Đừng ai nói là em dại khi "tám chuyện"̉ với AN nhé, có thêm người nghe mình còn hơn là căng thẳng với nhau, mệt mỏi ra .
- Cán bộ: Thôi! Mình không làm việc nữa, giờ ae mình nghỉ ngơi, tâm sự câu chuyện ngoài lề tí, cho bớt căng thẳng, cũng như để hiểu tâm tư tình cảm của nhau hơn nhỉ?
- Em: Thì nãy giờ đối với em có phải là đang làm việc đâu, a thích ghi chép gì thì ghi, biên bản gì thì biên bản, đó là việc của anh. Còn a thích thì lúc nào e cũng có thể chia sẻ và nói chuyện.
- Cán bộ (CB): sắp tới dịp 30/4 và 1/5 thì chú có dự định gì không, tính đi đâu nghỉ ngơi chơi bời không, được nghỉ cả 1 tuần đấy.
- Em: em chưa có dự định gì.
- CB: Thế chú nghĩ sao về ngày 30 tháng 4 này. Nghĩ gì về công lao xương máu cha ông đổ xuống suốt 40 năm qua.
- Em: em thấy buồn anh ạ. Dân tộc VN mình thật sự bất hạnh khi phải chịu sự chia cắt trong 30 năm, cả 2 bên đều là nạn nhân của chiến tranh, của các thế lực ngoại quốc. Cả 2 bên đều là những nạn nhân nhẹ dạ cả tin, khi bước ra khỏi lũy tre xanh đã tự cào xé thân thể mình trong cơn say lý tưởng. Và càng bất hạnh hơn nữa, khi mà đã 40 năm dài đằng đẵng trôi qua, bằng cả một đời người, Vn càng ngày càng tụt hậu so với thế giới, phẩm giá con người không được tôn trọng, xương máu cha ông chúng ta đổ xuống chỉ đổi lại được những thứ tệ bạc như vậy thôi sao. "Cha ông chết vì lý tưởng CS và đổi lại là một đám ngụy CS", núp dưới cái bóng chiến thắng của quá khứ, bước những bước đường vinh quang xây trên đau thương của đồng loại (những thứ mà không phải những kẻ bây giờ tạo ra), họ đâu còn là CS thực thụ nữa.
- CB: ......(im lặng)
- CB: Chú đã từng nghe câu "nếu ta bắn 1 phát súng lục vào quá khứ thì tương lai sẽ bắn vào ta 1 phát đại bác không", chú cho rằng những người đi trước đều là nạn nhân nhẹ dạ cả tin là không đúng.... theo chú thì đây là một cuộc chiến như thế nào.
- Em: em xin phép không can thiệp vào quan điểm của anh, đấy là quan điểm của em, anh có thể nghe hoặc không. Còn về cuộc chiến này thì em khẳng định với anh luôn rằng đây "không phải là một cuộc chiến chống ngoại xâm" mà là một cuộc nội chiến "huynh đệ tương tàn", nơi những người Việt tàn sát nhau nhân danh những khẩu hiệu mĩ miều và trong mắt thế hệ trẻ bọn em hôm nay thì chúng ta đã bị lừa, cả một dân tộc đã bị lừa dối, cả anh và em, tất cả chúng ta đều là nạn nhân của óc độc quyền lẽ phải, của vòng xóay thù hận.....
- CB (gật đầu, nhìn thẳng em): thế chú thấy cuộc chiến này là đúng hay sai?
- Em (nhìn thẳng lại): Em thú thật là em chưa đủ tư cách, chưa đủ trình độ nghiên cứu chuyên sâu để đánh giá nó đúng hay sai. Cả em và anh, hay tất cả những ông lãnh đạo ngoài kia cũng chưa đủ tư cách và vị thế để đánh giá. Chúng ta còn đang bị quá nhiều ràng buộc về định kiến và oán thù, chúng ta chưa thoát ra khỏi sự chi phối để thoát ra đứng độc lập, để nhìn lại một cách rõ ràng về một cuộc chiến liên can trực tiếp đến chúng ta. Em nghĩ, ít nhất là thế hệ anh em mình ra đi thì đến thế hệ sau may ra mới đánh giá được cuộc chiến này một cách khách quan.
- CB: đúng là trong gia đình anh hay chú đều có mối liên hệ không ít thì nhiều đến CS, để đánh giá được thì cũng khó mà khách quan.... Mà chú thấy tình trạng chia rẽ như thế này thì cần phải làm gì.
- Em: Em sinh năm 91, còn anh thì những năm 80, cả anh em và những thanh niên VN miền Bắc, Trung, Nam, Hải (ngoại) đều sinh sau cuộc chiến, đều lơ mơ không rõ ràng về cuộc chiến. Cộng thêm mối nguy hại trước giặc Tàu xâm lược, thì hơn bao giờ hết, đây là thời điểm để VN hòa giải. Khát vọng chung về một nước VN tự do và phồn vinh không cho phép chúng ta kéo dài mãi mãi cuộc đụng độ hại dân hại nước này. Em dám chắc là trong hàng ngũ lãnh đạo VN hiện nay có không ít người thân Tàu...
- CB (cắt ngang lời): Có mà đầy....
- Em: Vâng, em hiểu điều đó. Anh thấy đấy, trước hàng loạt mối nguy về giặc ngoại xâm, tham nhũng, môi trường, tụt hậu, tương lai mờ mịt,.... thì giờ đây người VN nghĩ gì, họ cần gì, họ muốn gì. Liệu họ có muốn lưu giữ 1 quá khứ huy hoàng trong vách nhà bằng đất hay không. Hay người VN bây giờ chỉ mưu cầu về hạnh phúc tương lai cho riêng họ, cho con cái họ. Chế độ nào, triều đại nào rồi cũng có lúc suy vọng và dân tộc VN này cũng không phải là một dân tộc quá đặc biệt để có thể đi ngược xu thế chung của thế giới. Tự do, dân chủ là xu thế chung đó. Anh ạ! Kể cả bây giờ em chưa đủ sức đủ tài để làm gì thay đổi đc, nhưng em còn tương lai phía trước, em còn nhiều thời gian và cơ hội để làm. Kể cả bây giờ những kẻ lãnh đạo thủ cựu ôm chân Tàu Khựa kia có mạnh đến mấy thì chờ đợi phía trước họ cũng là tuổi già, là cạm bẫy của chính đồng chí họ, là sự nổi dậy của nhân dân, là những xu thế chung tiến bộ của nhân loại. Rồi thời của họ sẽ hết, họ sẽ phải ra đi, nhường sân chơi lại cho những người trẻ như em như anh, như bao thanh niên VN đầy nhiệt huyết khác. Tương lai VN do những nguời như chúng ta chịu trách nhiệm, và chúng ta không cho phép nó lụi tàn thêm, sẽ không có thêm một sai lầm nào được phép tiếp diễn. Ngày đó sẽ không còn xa nữa đâu.
- CB (trầm ngâm, rót nước chè cho cả mấy người ngồi cùng): uhm thôi, a hiểu rồi. Giờ nghỉ ngơi ăn cơm trưa thôi. Chiều còn làm việc tiếp. Mệt mỏi vcc
- Em: mệt thì đi mà trách sếp của các anh em có lỗi gì đâu mà hành em thế này đáng nhẽ ra các anh chả phải làm mấy cái việc hỏi cung em vớ vẩn như này
- CB: Ai hành mày đâu
- Em: Em không có nhu cầu ngồi đây mà cứ bắt em ngồi để "tâm sự" thì chả là hành thì là gì.........
Tròn 40 năm, công cuộc hòa giải chưa thành, công việc kiến thiết đất nước còn đang dang dở. Lỗi tại ai, ai cũng hiểu
#40nămquáđủ
Đừng ai nói là em dại khi "tám chuyện"̉ với AN nhé, có thêm người nghe mình còn hơn là căng thẳng với nhau, mệt mỏi ra .
- Cán bộ: Thôi! Mình không làm việc nữa, giờ ae mình nghỉ ngơi, tâm sự câu chuyện ngoài lề tí, cho bớt căng thẳng, cũng như để hiểu tâm tư tình cảm của nhau hơn nhỉ?
- Em: Thì nãy giờ đối với em có phải là đang làm việc đâu, a thích ghi chép gì thì ghi, biên bản gì thì biên bản, đó là việc của anh. Còn a thích thì lúc nào e cũng có thể chia sẻ và nói chuyện.
- Cán bộ (CB): sắp tới dịp 30/4 và 1/5 thì chú có dự định gì không, tính đi đâu nghỉ ngơi chơi bời không, được nghỉ cả 1 tuần đấy.
- Em: em chưa có dự định gì.
- CB: Thế chú nghĩ sao về ngày 30 tháng 4 này. Nghĩ gì về công lao xương máu cha ông đổ xuống suốt 40 năm qua.
- Em: em thấy buồn anh ạ. Dân tộc VN mình thật sự bất hạnh khi phải chịu sự chia cắt trong 30 năm, cả 2 bên đều là nạn nhân của chiến tranh, của các thế lực ngoại quốc. Cả 2 bên đều là những nạn nhân nhẹ dạ cả tin, khi bước ra khỏi lũy tre xanh đã tự cào xé thân thể mình trong cơn say lý tưởng. Và càng bất hạnh hơn nữa, khi mà đã 40 năm dài đằng đẵng trôi qua, bằng cả một đời người, Vn càng ngày càng tụt hậu so với thế giới, phẩm giá con người không được tôn trọng, xương máu cha ông chúng ta đổ xuống chỉ đổi lại được những thứ tệ bạc như vậy thôi sao. "Cha ông chết vì lý tưởng CS và đổi lại là một đám ngụy CS", núp dưới cái bóng chiến thắng của quá khứ, bước những bước đường vinh quang xây trên đau thương của đồng loại (những thứ mà không phải những kẻ bây giờ tạo ra), họ đâu còn là CS thực thụ nữa.
- CB: ......(im lặng)
- CB: Chú đã từng nghe câu "nếu ta bắn 1 phát súng lục vào quá khứ thì tương lai sẽ bắn vào ta 1 phát đại bác không", chú cho rằng những người đi trước đều là nạn nhân nhẹ dạ cả tin là không đúng.... theo chú thì đây là một cuộc chiến như thế nào.
- Em: em xin phép không can thiệp vào quan điểm của anh, đấy là quan điểm của em, anh có thể nghe hoặc không. Còn về cuộc chiến này thì em khẳng định với anh luôn rằng đây "không phải là một cuộc chiến chống ngoại xâm" mà là một cuộc nội chiến "huynh đệ tương tàn", nơi những người Việt tàn sát nhau nhân danh những khẩu hiệu mĩ miều và trong mắt thế hệ trẻ bọn em hôm nay thì chúng ta đã bị lừa, cả một dân tộc đã bị lừa dối, cả anh và em, tất cả chúng ta đều là nạn nhân của óc độc quyền lẽ phải, của vòng xóay thù hận.....
- CB (gật đầu, nhìn thẳng em): thế chú thấy cuộc chiến này là đúng hay sai?
- Em (nhìn thẳng lại): Em thú thật là em chưa đủ tư cách, chưa đủ trình độ nghiên cứu chuyên sâu để đánh giá nó đúng hay sai. Cả em và anh, hay tất cả những ông lãnh đạo ngoài kia cũng chưa đủ tư cách và vị thế để đánh giá. Chúng ta còn đang bị quá nhiều ràng buộc về định kiến và oán thù, chúng ta chưa thoát ra khỏi sự chi phối để thoát ra đứng độc lập, để nhìn lại một cách rõ ràng về một cuộc chiến liên can trực tiếp đến chúng ta. Em nghĩ, ít nhất là thế hệ anh em mình ra đi thì đến thế hệ sau may ra mới đánh giá được cuộc chiến này một cách khách quan.
- CB: đúng là trong gia đình anh hay chú đều có mối liên hệ không ít thì nhiều đến CS, để đánh giá được thì cũng khó mà khách quan.... Mà chú thấy tình trạng chia rẽ như thế này thì cần phải làm gì.
- Em: Em sinh năm 91, còn anh thì những năm 80, cả anh em và những thanh niên VN miền Bắc, Trung, Nam, Hải (ngoại) đều sinh sau cuộc chiến, đều lơ mơ không rõ ràng về cuộc chiến. Cộng thêm mối nguy hại trước giặc Tàu xâm lược, thì hơn bao giờ hết, đây là thời điểm để VN hòa giải. Khát vọng chung về một nước VN tự do và phồn vinh không cho phép chúng ta kéo dài mãi mãi cuộc đụng độ hại dân hại nước này. Em dám chắc là trong hàng ngũ lãnh đạo VN hiện nay có không ít người thân Tàu...
- CB (cắt ngang lời): Có mà đầy....
- Em: Vâng, em hiểu điều đó. Anh thấy đấy, trước hàng loạt mối nguy về giặc ngoại xâm, tham nhũng, môi trường, tụt hậu, tương lai mờ mịt,.... thì giờ đây người VN nghĩ gì, họ cần gì, họ muốn gì. Liệu họ có muốn lưu giữ 1 quá khứ huy hoàng trong vách nhà bằng đất hay không. Hay người VN bây giờ chỉ mưu cầu về hạnh phúc tương lai cho riêng họ, cho con cái họ. Chế độ nào, triều đại nào rồi cũng có lúc suy vọng và dân tộc VN này cũng không phải là một dân tộc quá đặc biệt để có thể đi ngược xu thế chung của thế giới. Tự do, dân chủ là xu thế chung đó. Anh ạ! Kể cả bây giờ em chưa đủ sức đủ tài để làm gì thay đổi đc, nhưng em còn tương lai phía trước, em còn nhiều thời gian và cơ hội để làm. Kể cả bây giờ những kẻ lãnh đạo thủ cựu ôm chân Tàu Khựa kia có mạnh đến mấy thì chờ đợi phía trước họ cũng là tuổi già, là cạm bẫy của chính đồng chí họ, là sự nổi dậy của nhân dân, là những xu thế chung tiến bộ của nhân loại. Rồi thời của họ sẽ hết, họ sẽ phải ra đi, nhường sân chơi lại cho những người trẻ như em như anh, như bao thanh niên VN đầy nhiệt huyết khác. Tương lai VN do những nguời như chúng ta chịu trách nhiệm, và chúng ta không cho phép nó lụi tàn thêm, sẽ không có thêm một sai lầm nào được phép tiếp diễn. Ngày đó sẽ không còn xa nữa đâu.
- CB (trầm ngâm, rót nước chè cho cả mấy người ngồi cùng): uhm thôi, a hiểu rồi. Giờ nghỉ ngơi ăn cơm trưa thôi. Chiều còn làm việc tiếp. Mệt mỏi vcc
- Em: mệt thì đi mà trách sếp của các anh em có lỗi gì đâu mà hành em thế này đáng nhẽ ra các anh chả phải làm mấy cái việc hỏi cung em vớ vẩn như này
- CB: Ai hành mày đâu
- Em: Em không có nhu cầu ngồi đây mà cứ bắt em ngồi để "tâm sự" thì chả là hành thì là gì.........
Tròn 40 năm, công cuộc hòa giải chưa thành, công việc kiến thiết đất nước còn đang dang dở. Lỗi tại ai, ai cũng hiểu
#40nămquáđủ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét