Minh Văn
Đối với công nhân hay viên chức mà nói,
thì đồng lương đủ để nói lên tất cả mọi vấn đề. Rằng công việc của họ có tốt
hay không? Công ty quan tâm đối xử với người làm như thế nào? Mức sống của bản
thân và gia đình ra sao? Chừng ấy thứ đều được giải quyết và xoay quanh chuyện
đồng lương cả. Vì rằng cả ngày họ gắn bó với công ty, tối về lại lo việc cá
nhân và gia đình, thời gian đâu mà làm thêm làm nếm nữa. Chẳng lẽ một ngày làm
việc 24 tiếng sao? Như vậy thì đến thánh thần cũng không trụ được, huống chi là
con người. Luật lao động quy định ngày làm 8 tiếng rõ ràng, các nước phát triển
thì còn ít hơn thế nữa.
Kinh nghiệm cho thấy rằng, khi bạn đến
nhà một ai đó, hãy nhìn vào bếp thì biết ngay được mức sống và tính cách của
chủ nhân. Ví như gia cảnh giàu có thì bếp núc đầy đủ ê hề, người trung lưu thì
gọn gàng cần kiệm. Phòng ăn của kẻ hào phóng luôn đông vui tấp nập, người keo
kiệt thì lửa lạnh tro vùi. Thế đấy, bữa ăn tuy thường tình nhưng quan trọng đối
với con người lắm vậy. Người bình thường phải ăn mà sống, kẻ làm việc nhiều thì
ăn để tái tạo sức lao động. Thức ăn đầy đủ, bổ dưỡng sẽ đảm bảo sức khỏe, lao
động mới hăng say. Ngược lại, khẩu phần ăn hạn chế khiến con người gầy guộc héo
hon, lấy sức đâu mà làm việc nữa kia chứ.
Thường thì công ty nào cũng
có một bếp ăn tập thể, mặc dù không bắt buộc. Ngoài đồng lương ra, bữa ăn ở
công ty cũng phản ánh thực chất đời sống nhân viên như thế nào. Giá cả và chất
lượng bữa ăn luôn là mấu chốt của vấn đề này, thưa các bạn.
Câu chuyện tôi được chứng kiến là có
thật đối với bản thân và bạn bè, xin kể ra đây để quý vị cùng nghe. Hồi đó ở
chỗ chúng tôi làm việc có 3 công ty trú đóng, phần lớn người ta làm may công
nghiệp. Trong khuôn viên có một nhà bếp khang trang lắm, ước chừng có thể phục
vụ được cả ngàn người. Lúc đó lương của người Công Nhân rất thấp, công chức
cũng vậy. Thành ra chúng tôi và các bạn công nhân cảm thông mà sống chan hòa
với nhau lắm. Mức lương eo hẹp không đủ tiêu dùng, nên mọi người rủ nhau ăn ở
nhà bếp công ty cho tiết kiệm. Nguyên cái nhà bếp này do người ngoài đấu thầu,
cho nên người ta phải kinh doanh có lãi thì mới tồn tại được. Lương cán bộ,
công nhân thấp như vậy thì đủ hiểu bữa ăn như thế nào rồi. Họ không thể trả
nhiều tiền cho một suất ăn, vì vậy mà nhà bếp phải méo mặt trổ hết tài nghệ nấu
nướng và sắp xếp món ăn mới khỏi bị thua lỗ. Đã vậy luôn bị công nhân la rầy vì
bữa ăn ít món, thiếu dinh dưỡng. Ông chủ nhà bếp đành phải ôn tồn giải thích rằng:
- Tiền cho mỗi suất ăn quá ít, nên không
thể ngon và nhiều hơn được. Giá cả ngoài chợ đắt đỏ lại không ngừng gia tăng.
Chúng tôi luôn phải cố gắng phục vụ, để các bạn có sức mà làm việc. Có lẽ các
bạn nên đòi hỏi công ty về vấn đề tiền lương, để có thể cải thiện bữa ăn tốt
hơn chăng?..
Nghe nói vậy, đám công nhân thấy
có lý, vả lại cũng thông cảm cho nhà bếp, vì người ta kinh doanh kia mà. Thế
rồi họ phải bằng lòng với suất ăn gồm mấy cọng rau, vài ba miếng đậu phụ, dăm
miếng thịt thái mỏng tang bằng bàn tay điệu nghệ của đầu bếp. Từ đó người ta ít
kêu ca, nhưng lại rời bỏ công ty ngày một nhiều vì không chịu được mức sống
kham khổ và đồng lương chật hẹp.
Bữa nọ sau ca làm việc, mọi người lại
vào phòng ăn. Đối với chúng tôi lúc này mà nói, bữa ăn giống như một nghĩa vụ,
vì nó chẳng ngon lành gì cả. Chỉ là đến bữa thì phải ăn mà thôi, vả lại không
ăn thì lấy sức đâu mà làm việc. Phòng ăn kê la liệt những dãy bàn ghế đều nhau
bằng gỗ ván ép, trên có đặt bát đĩa, hộp nhựa đựng đũa và giấy ăn. Ở 4 góc
phòng đặt mấy cái quạt máy to kiểu công nghiệp, có như vậy mới đủ thoáng mát
cho cả chừng ấy người. Bạn thử hình dung sức gió của cái quạt công nghiệp này
nó mạnh đến cỡ nào, con gái mà đứng trước quạt, nhiều khi tóc bị sổ tung ra hết
cả.
Chính vì cái sự mạnh của quạt như vậy,
mới xảy ra câu chuyện cười có một không hai này. Ấy là một cậu công nhân trẻ
ngồi ăn ở ngay bàn đầu tiên, sát chỗ chiếc quạt máy đang chạy vù vù. Khi ăn,
không hiểu vì hấp tấp gắp miếng thịt như thế nào, mà vừa mới giơ đũa lên bỏ vào
miệng thì bị quạt thổi bay đi mất. Cậu chưa kịp định thần, thì miếng thịt đã
đáp ngay vào má cô bạn ngồi bàn bên. Miếng thịt cứ ở nguyên trên má như vậy, vì
sức gió quá mạnh nên dính chặt. Thêm vào đó thịt được thái mỏng tang, không đủ
sức nặng mà rớt xuống đất. Thật là một sự cộng hưởng đáng nể trên đời vậy.
Lúc này cậu thanh niên và cô bạn cứ trố
mắt nhìn nhau như thôi miên mà không thốt nên lời. Phần vì bất ngờ, phần vì
ngượng và chưa kịp hiểu chuyện gì xẩy ra. Thật là một tình huống hi hữu, khiến
người ta dở mếu dở cười. Khi hiểu ra sự tình, cả phòng ăn cười rộ lên vì thú
vị.
Người ta thán phục cho cái tài thái thịt mỏng ngoài sức tưởng tượng của
người đầu bếp, đồng thời lại cũng cám cảnh cho cuộc sống của mình.
Chuyện xẩy ra, không phải lỗi của người
thái thịt, cũng chẳng do cái quạt điện thổi quá mạnh. Thật là: “Không phải
tại em cũng không phải tại anh, tại vì lương thấp nên chúng mình xa nhau”.
Có
đúng như vậy không, thưa các bạn Công Nhân yêu quý?
Minh Văn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét