Các nhà lãnh đạo cộng sản rất sính chứng minh tính khoa học
trong các suy nghĩ, lời nói, việc làm của họ. Mỗi khi tung ra quyết định gì, các lãnh tụ không chỉ khẳng
định đó là điều duy nhất đúng, mà còn phải đúng trên khắp địa cầu, trong mọi thời
đại, và ở tất cả mọi nước.
Chính vì vậy mà đất nước Việt Nam dù vào thời kỳ chưa có
giai cấp công nhân vẫn bị nhồi nhét vào cho vừa cái khuôn "nhà nước công
nông do giai cấp công nhân lãnh đạo" đưa từ Liên Xô về vào thập niên 1930;
dù không có cái gọi "giai cấp địa chủ bóc lột" trong xã hội và văn
hóa Việt Nam vẫn phải rặn cho đủ con số chỉ tiêu địa chủ để hành hình trong chiến
dịch Cải Cách Ruộng Đất, rập khuôn Thổ Địa Cải Cách bên Trung Quốc vào thập
niên 1940; dù chẳng có mấy đảng viên biết Khrushnev muốn gì bên ngoài các bài bản
học tập và bức tường bưng bít thông tin của đảng CSVN vẫn có chiến dịch bài trừ
các "phần tử xét lại" tại Việt Nam chỉ vì Mao Trạch Đông nhân danh chống
chủ nghĩa xét lại tung chiến dịch loại trừ các đối thủ Bành Đức Hoài, Lưu Thiếu
Kỳ, Đặng Tiểu Bình,... bên Tàu.
Ai cũng tưởng ở đầu thế kỷ 21 này, kiểu bắt chước điên cuồng
đó khó có thể xảy ra nữa, nhưng xem ra lịch sử cộng sản lại đang tái diễn.
Tại Trung Quốc, lãnh tụ Tập Cận Bình tung ra chiến dịch
“đả hổ diệt ruồi” từ khoảng giữa năm 2013. Khác với những chiến dịch chống tham
nhũng để biểu diễn mà đời chủ tịch đảng CSTQ nào cũng có, lần này, họ Tập phá bỏ
luôn cái qui ước bất thành văn đã có suốt từ thời Đặng Tiểu Bình. Đó là không
đánh các ủy viên trung ương đảng sau khi họ đã về hưu, bất kể họ là ruồi hay hổ.
Chỉ đánh họ khi còn tại chức.
Tập Cận Bình đánh mọi thứ hổ không thuộc phe cánh của mình
dù tất cả các quan chức, theo các quan sát viên quốc tế, đều có mức tham ô chẳng
kém gì nhau. Trong quân đội, đã có bốn "con hổ lớn" cùng bị khai trừ khỏi
Đảng và cùng đi tù một lúc: các tướng Từ Tài Hậu, Lý Đông Sanh, Tưởng Khiết Mẫn
và Vương Vĩnh Xuân; chưa kể Thượng tướng Quách Bá Hùng.
Các con hổ cực lớn khác bên ngoài quân đội bị làm thịt phải
kể đến Bí thư tỉnh Trùng Khánh, Bạc Hy Lai, và cựu trùm công an - an ninh, Ủy
viên Bộ Chính Trị Chu Vĩnh Khang. Bạc Hy Lai cùng vợ con và nhiều thủ hạ đã ngồi
tù từ nhiều tháng qua. Còn Chu Vĩnh Khang vừa bị khai trừ khỏi đảng ngày
5.12.2014 và đang chờ ngày ra tòa.
Điều đáng nói là phần lớn các con hổ bị lột da cho đến
nay đều là tay chân đắc lực của cựu lãnh tụ Giang Trạch Dân. Nói cách khác, vòng
dây thòng lọng của họ Tập đang xiết nhỏ dần quanh cổ ông Dân dù ông đã về hưu hơn
1 thập niên. Ngay cả Hồ Cẩm Đào, người tiền nhiệm của họ Tập, cũng không được ngồi
yên. Ông Tập đã bắt đầu đánh các con hổ cao cấp thuộc Đoàn Thanh Niên CS, nơi
được xem là hệ phái riêng của Hồ Cẩm Đào.
Thế là tại Việt Nam, luật bất thành văn tương tự cũng bất
ngờ biến mất. Trong mấy thập niên qua, các cựu lãnh tụ từ Nguyễn Hà Phan đến Lê
Khả Phiêu, sau khi bị thanh toán quyền lực xong và phải rút về hưu thì họ được
để yên dưỡng già. Nhưng Trần Văn Truyền đã khai mở một thời kỳ mới, thời kỳ không
tha cả các con cọp đã rụng răng.
Tổng thanh tra chính phủ Trần Văn Truyền từng là Ủy viên
Ban chấp hành Trung ương Đảng CSVN trong nhiều khóa. Trong nhiều năm, ông từng
hét ra lửa và từng có vô số quan chức lễ mễ đem quà đến tận cửa để xin ông
"khoan hồng". Các manh mún tố cáo ông tham nhũng đều bị đánh bạt ngay
và các thủ phạm bị "chăm sóc" tới tận xương tủy.
Nhưng nay, khi không còn vũ khí trong tay và các đồng
minh lẫn đồng chí của ông đều bỏ chạy, ông Truyền loay hoay chống đỡ ngày càng
yếu dần rồi chính thức đành chịu làm con dê tế thần đầu tiên.
Với cánh cửa Trần Văn Truyền đã mở, nhiều người tin rằng
con hổ về hưu kế tiếp bị đem ra lột da sẽ là cựu chủ tịch UBND Hà Nội, Hoàng Văn
Nghiên, người đang có các biệt thự và khối tài sản ngang tầm với ông Truyền. Nhưng
có lẽ đáng quan tâm hơn cả là các nguồn tin đang nhắc đến tên ông Nguyễn Bá
Thanh và khối tài sản của gia đình ông tại Đà Nẵng. Ông Thanh đã lỡ tay và lỡ
miệng chọc giận quá nhiều phe nhóm quyền lực và quyền lợi. Các nhóm này vẫn còn
lo lắng về người từng đòi “bắt hết, nhốt hết” khi mới ra Hà Nội làm Trưởng ban
Nội chính Trung ương. Và đó là lý do mà ông Thanh vẫn núp tại Mỹ để "chữa
bệnh" chưa dám về. Ông cũng chẳng dám chữa tại các nước Đông Nam Á hay tại
láng giềng Trung Quốc vì chẳng muốn theo chân Tướng Quý Ngọ.
Trong bức tranh xổ tung các qui ước bất thành văn hiện
nay, một số nguyên tắc đã trở thành đương nhiên trong hàng ngũ đảng viên cao cấp
để bảo vệ bản thân, gia đình và khối tài sản của họ:
1. Tuyệt đối không giữ tài sản tại Việt Nam. Khẩn cấp tẩu
tán tài sản ra nước ngoài. Cũng không giữ tiền của tại chỉ một nơi mà thường phải
ít nhất tại 2 nơi trong số các quốc gia ở Bắc Mỹ, Châu Âu, và các đảo quốc.
Trong số con cái phải có ít nhất một đứa sống hẳn và xin làm công dân chính thức
tại những nước có hệ thống pháp luật nghiêm chỉnh.
2. Phải giữ ghế quyền lực tối đa. Quyết không từ chức. Đẩy
lùi ngày nghỉ hưu càng xa càng tốt. Vì ngày rời ghế quyền lực là ngày tài sản của
mình chính thức trở thành miếng mồi ngon cho cả bầy kên kên đang chờ đợi.
3. Phải giải quyết "tận gốc" các cá nhân và phe
nhóm thù địch trong những ngày còn quyền lực trong tay. Quyết không để chúng trả
thù khi mình đã "mất kiếm".
Chẳng cần ai thúc giục nhưng rõ ràng giới lãnh đạo Việt
Nam đang theo dõi từng đòn phép của đồng chí Tập Cận Bình và còn theo sát hơn nữa
cách đối phó của các đồng chí còn lại.
Ngô Đình Thu
0 nhận xét:
Đăng nhận xét