Ôi xã tắc
Con đường nào cũng dẫn
đến pháp trường
Bàn tay chỉ đường nào
cũng bàn tay đao phủ
(Nguyễn Trãi trước giờ tru di - Trần Mạnh Hảo)
Chẳng hiểu do đâu những câu thơ
Trần Mạnh Hảo viết vào năm 1993 lại có thể tiên tri như câu sấm Trạng Trình.
Làm sao ông biết được rằng cái mảnh đất mà tiền nhân quý như xương thịt này tuy
chưa chính thức mất vào tay giặc nhưng đã mất rồi trong tay của đám nịnh thần.
Cả nước ngẩn ngơ trước hàng tá những văn kiện bán nước mà Trung Cộng đã thu
thập từ thế kỷ trước và nay trưng ra trước Liên Hiệp Quốc. Cả nước đắng cay
trước chính sách hành xử nhu nhược hèn kém với giặc nhưng lại rất hung bạo với
dân của lãnh đạo CSVN. Một đất nước thấm nhuần đạo lý nhân nghĩa giờ đây luân
thường đem bỏ ở gác bếp. Và số phận dân tộc như Ức Trai ngày xưa, nhìn ra chỉ
thấy con đường nào rồi cũng dẫn ba họ đến pháp trường, bàn tay chỉ đường nào
cũng là bàn tay đao phủ.
Thế mà bài phát biểu của lãnh đạo
tại Shangri-La lại nói đến “Xây dựng lòng tin chiến lược” !? Ngài Thủ Tướng còn
nhấn mạnh với thế giới rằng:
“... nếu
không có lòng tin thì không thể thành công, việc càng khó càng cần có niềm tin.
Việt Nam chúng tôi có câu thành ngữ ‘mất lòng tin là mất tất cả’ ...”
Hiển nhiên ông Nguyễn Tấn Dũng
đang muốn nói đến "lòng tin chiến lược" giữa các nước trong vùng,
nhưng còn một "lòng tin chiến lược" còn quan trọng hơn nữa. Đó là
Lòng Tin Chiến Lược giữa đảng Cộng Sản và dân tộc Việt Nam. Vì muốn xây dựng
được lòng tin nơi xóm giềng thì chính gia đình mình phải tin được nhau trước
đã. Ở cấp quốc gia cũng vậy, một quốc gia mà chính người dân trong nước còn
không tin vào chính phủ thì khó mà các quốc gia khác có thể tin vào chính phủ
đó được.
Thật vậy, giữa lúc cái lòng tin
chiến lược quốc tế chưa thành hình nổi vì các nước khác cứ thấy Hà Nội tiến 1
bước lại lùi 2 bước trong cách đối phó với Trung Cộng, thì lòng tin chiến lược
với dân tộc đang trên đà phá sản nhanh chóng.
Tục ngữ dân gian có câu mà ông
Nguyễn Tấn Dũng và giới lãnh đạo CSVN biết rõ: Một lần thất tín, vạn sự không
tin. Huống chi sự thất tín của đảng đã lặp lại hàng trăm hàng ngàn lần từ
chuyện lớn như công hàm Phạm Văn Đồng, Bôxít Tây Nguyên, Vinashin, Vinalines,
... đến các trò gạt gẫm của các quan chức hàng ngày đối với dân và ngay trước
mắt dân chứ chẳng cần che giấu gì nữa. Lòng tin của dân đối với đảng quả thật
đã cạn kiệt, khô héo tận cốt lõi!
Lòng tin đó khô héo, vì các đòn ngày càng hung bạo và ngày càng hèn
kém của công an, bất kể uy tín và bộ mặt của một nhà nước, từ những trò
"bao cao su đã qua xử dụng", đến các cảnh ban đêm ném lén đồ dơ nước
bẩn vào chỗ ở của các nhà tranh đấu cho nhân quyền, đến những chuyện dân tự
treo cổ trong tư thế "ngồi" tại đồn công an, ... Nỗi bức xúc và sự
khinh bỉ của người dân đối với giới lãnh đạo đang sống nhờ công cụ bạo lực công
an đã tràn lan trên mạng Internet. Một đảng viên về hưu thấy chị Trần thị Nga,
người tranh đấu bền bỉ cho dân oan, bị côn an (công an giả dạng côn đồ) đánh
đến gãy chân đã chua chát lắc đầu: “Đối
với Tàu Cộng xâm lược thì các nhà quân sự ta nhũn như con chi chi. Đối với dân
thì thẳng tay đàn áp, đánh cả đàn bà con trẻ. Hèn nhát nhục nhã thì lại bảo tại
ta yêu chuộng hoà bình, thế đánh dân thì yêu cái “con tự do” gì?”.
Lòng tin đó khô héo, vì thái độ trịch thượng tự xem mình là cha mẹ và
coi toàn dân như một lũ trẻ con. Chỉ cần đọc thử vài hàng trong một bài viết
tiêu biểu Những kẻ ‘ấu trĩ tả khuynh trong chính trị’
đang lợi dụng tình hình nóng bỏng trên Biển Đông, đăng trên báo Pháp
Luật Thành Phố, là đủ thấy rất rõ. Và sau kiểu lý luận vừa dạy vừa phán trong
cả bài thì Ban Tuyên Giáo kết luôn “…
nhân dân luôn cần có Đảng để soi đường chỉ lối, ...”. Thái độ xem dân như
con nít đó không chỉ nằm trên mặt báo mà hiện ra bằng xương bằng thịt hàng ngày
qua từng bộ mặt công an cau có, hống hách, la mắng, và chỉ chực đánh "con
nít" ngay trên đường phố.
Lòng tin đó khô héo, vì đầu óc lãnh đạo đã xơ cứng với những giáo
điều của thế kỷ trước. Thế giới cộng sản và chủ nghĩa cộng sản đã nằm trong
đống rác lịch sử gần 25 năm rồi nhưng lãnh đạo vẫn phân tích, vẫn nhìn vạn vật
dưới lăng kính "giai cấp", dưới sự phân chia "tả khuynh, hữu
khuynh", và vẫn dè bỉu ước vọng chính đáng của người dân về một xã hội
công bằng dân chủ văn minh mà cả thế giới đang theo đuổi. Xin tạm dùng tiếp bài
báo tiêu biểu bên trên để dẫn chứng về lập luận mà lãnh đạo đảng đã nói ở nhiều
nơi: “…họ tự cho rằng chủ nghĩa cộng sản
sắp sụp đổ và là thời cơ để thay đổi, đổi mới. Họ mong muốn xây dựng ‘một quốc
gia cường thịnh’, điều này hoàn toàn chính xác và cũng là mong ước của 90 triệu
người Việt Nam. Nhưng tiếc thay, cái ‘quốc gia dân chủ’ là ‘dân chủ nhập khẩu,
rập khuôn từ các nước Phương Tây…”. Trong khi thực tế trước mắt, cái gọi là
"dân chủ tập trung" đã hiện nguyên hình là trò lừa bịp, và các quốc
gia dân chủ Tây Phương đã bỏ chúng ta lại với “thiên đường xã hội chủ nghĩa”
cách xa họ hàng thế kỷ về mọi mặt từ dân sinh đến khoa học, văn hóa và kinh tế.
Lòng tin đó khô héo, vì các khuôn mặt đại diện Đảng nói dối quá trắng
trợn. Và có lẽ vì nói dối quá nhiều, quá thản nhiên nên cũng quên lời mình nói
rất nhanh. Nhưng trong thời đại Internet ngày nay, người dân có nhiều phương
tiện để kiểm chứng đâu là sự thật, và các dữ kiện, các câu phán đang nằm vĩnh
viễn trong kho dữ kiện kỹ thuật số (digital database) của nhân loại. Đơn cử như
chuyện nói dối rất gần đây của ông Phó trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Nguyễn
Thế Kỷ. Ngày 4/6 vừa qua, nhiều trang mạng báo chí của nhà nước ta đã đăng tải
hình ảnh về cuộc biểu tình của nhân dân Trung Quốc và cuộc tàn sát đẫm máu đêm
ngày 3 rạng ngày 4 tại quảng trường Thiên An Môn 25 năm trước. Tuy nhiên đến
cuối ngày, loạt bài này đã đồng loạt bị kéo xuống và không còn truy cập được
nữa. Sáng ngày 5/6 trả lời phỏng vấn của BBC về sự kiện trên, ông Nguyễn Thế Kỷ
nói tỉnh bơ: “hoàn toàn không có chuyện kiểm duyệt tin tức trong nước về sự
việc này”. Hay như ông thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, trong thông điệp đầu năm 2014
tuyên bố rất hùng hồn rằng "Dân được làm tất cả những gì pháp luật không
cấm" nhưng khi dân dự tính xuống đường biểu tình phản đối giàn khoan 981
của Trung Cộng vào tháng 6/2014 thì cũng chính "ngài" len lén gởi tin
nhắn riêng đến điện thoại của dân để cấm trong khi tại Việt Nam vẫn chưa có
luật biểu tình, nghĩa là "pháp luật không cấm".
Lòng tin đó khô héo, vì thái độ quá hèn kém của toàn giàn lãnh đạo
đảng CSVN. Sau khi im lặng không dám nói một lời hoặc len lén nói với vài tổ
dân phố, nay các lãnh đạo đảng lại bên ngoài khẳng định thái độ "không làm
gì cả" là cách hành xử khôn ngoan, và bên trong gấp rút giáo dục tư tưởng
đảng viên phải biết sợ Bắc Kinh để giữ ghế cai trị. Có lẽ tiêu biểu nhất cho
thái độ "Hèn với Giặc là vinh quang" này là tuyên bố của ông Bộ
Trưởng Bộ Quốc Phòng Việt Nam tại Hội nghị Thượng đỉnh An ninh Châu Á. Trước
mắt cả thế giới và khu vực ông Phùng Quang Thanh không ngần ngại luồn cúi trước
Trung Quốc bằng phát biểu xem việc khiêu khích trắng trợn của Bắc Kinh, việc
mất dần chủ quyền đất nước, việc ngư dân Việt mất mạng hàng tuần trên Biển
Đông, việc tàu cảnh sát biển Việt Nam bị đâm hàng ngày quanh giàn khoan, tất cả
chỉ là chuyện nhỏ, chuyện lục đục trong gia đình. Và tuyên bố kiểu đó hàm ý lời
hứa hải quân Việt Nam sẽ không có phản ứng gì trước các "chuyện nhỏ trong
gia đình" đó, Bắc Kinh muốn làm gì thì làm.
Và lòng tin đó khô héo, vì những lạm dụng từ ngữ của giới lãnh đạo
đảng và guồng máy tuyên truyền của họ, đến độ tưởng như người Việt không còn
hiểu được tiếng Việt nữa. Chẳng hạn như cứ mỗi lần tàu Trung Cộng chạy từ giàn
khoan ra thì tàu cảnh sát biển Việt Nam lại bỏ chạy; Và mỗi lần chạy không kịp
lại bị đụng nát hông tàu, thành tàu. Nhưng báo chí cứ thoải mái ca ngợi đó là
hành động "dũng cảm, mưu trí, linh hoạt”. Nó khôi hài đến độ người đọc
chảy cả nước mắt không hiểu vì cười quá hay vì đau lòng quá. Một thí dụ khác là
câu mà Ban Tuyên Giáo Trung Ương tung ra nhiều trong những ngày gần đây, đó là
"kiên quyết thảo luận với Trung Quốc”. Kiên quyết thảo luận nghĩa là sao?
Nghĩa là đối phương không chịu nghe thì ta vẫn nói, nói một mình? Có phải cái
điện thoại không cắm dây trong hình Ngoại trưởng Phạm Bình Minh gọi sang Trung
Quốc phản đối là một dẫn chứng cho sự kiên quyết này? Rồi sau kiên quyết thảo luận sẽ là gì? Là kiên quyết dũng cảm bỏ chạy mỗi khi thấy hải quân Trung Quốc? Kiên quyết không chấp chuyện nhỏ nhặt
trong gia đình? Kiên quyết nhường
cho Bắc Kinh những gì chúng muốn lấy? Và Kiên
quyết tạ tội với Bắc Kinh để được tiếp tục đóng vai chư hầu?
Tóm lại, có thể nói
lòng tin chiến lược đã trở thành lòng tin chết lặng, chính yếu là vì người dân
Việt nhục quá, nhục đủ mọi mặt, nhục không chịu được nữa! Dân tộc Việt Nam
không có khả năng chịu nhục như hàng ngũ quan chức đang nắm quyền, và lại càng
không có khả năng chịu nhục như giàn lãnh đạo thượng tầng đảng CSVN.
Và chính nhờ khí phách không chấp nhận quốc nhục đó mà đất
nước và dân tộc Việt Nam còn tồn tại đến ngày hôm nay, sau biết bao triều đại
xâm lăng và bán nước.
Nguyệt Quỳnh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét