Đại hội cộng đảng lần thứ 12 đã cho toàn dân thấy rõ thêm bộ mặt của
thế lực cai trị này. Nó lộ ra qua nhiều điểm. Trước hết, phát biểu xanh
rờn “Dân chủ đến thế là cùng” mà Nguyễn Phú Trọng đưa ra khi bế mạc như
muốn tổng kết tinh thần cuộc bầu chọn, từ tứ trụ đến bộ chính trị và
giàn ủy viên trung ương, câu ấy chẳng che giấu nổi sự kiện đó là một
cuộc tranh giành quyền lực đầy lợi ích phe nhóm, toan tính ăn chia và
mưu mô thủ đoạn trên chính cơ thể Dân tộc. Thứ đến, việc kiên định học
thuyết Mác-Lê, mục tiêu tiến lên chủ nghĩa xã hội, kinh tế thị trường
định hướng xã hội chủ nghĩa và việc bầu lại Trọng Lú làm tổng bí thư chỉ
cho thấy đảng quyết tâm bám lấy quyền lực và giữ chắc quyền lợi, bất
chấp số phận điêu linh của Đất nước. Cuối cùng, việc chọn bộ trưởng công
an giỏi nghề đàn áp và thạo chuyện khinh luật làm chủ tịch nước, cũng
như đưa nhiều tướng quân đội và công an vào hàng ngũ lãnh đạo cao cấp
nhất của đảng càng bộc lộ não trạng tiếp tục cai trị dân và quản lý nước
bằng đàn áp và vũ lực. Những điểm này là cơ hội để nhìn lại và nhìn sâu
vào bản chất của cái lực lượng từng hãnh diện “đã cướp được chính
quyền”, từng tung hoành trên đất nước hơn 70 năm qua như một đảng toàn
trị, đúng hơn như một đảng cướp toàn diện.
Trước hết, xin lưu ý rằng thông thường một đảng cướp có phạm vi hoạt
động hạn hẹp: một ngôi nhà, một cơ sở, hoặc cùng lắm là một vùng nào đó,
và tức khắc bị nhà cầm quyền ra tay dẹp bỏ. Nhưng đảng CS thì khác, nó
cướp bóc cả một quốc gia, nó khống chế cả một dân tộc, nó khuynh loát cả
một xã hội. Rồi không như mọi chế độ độc tài khác, thường chỉ chú trọng
phương diện kinh tế hay chính trị, đảng CS lại chủ trương toàn trị,
nghĩa là cướp từ vật chất đến tinh thần, từ cá nhân đến tập thể. Phương
cách cướp của nó là bạo lực và gian dối. Bạo lực hành chánh và bạo lực
vũ khí. Nhồi nhét gian dối và cưỡng bức dối gian. Bạo lực hành chánh gồm
những bộ luật tước đoạt mọi nhân quyền và dân quyền, bộ máy hành chánh
địa phương gây khó dễ hay đòi hối lộ, từ khước hay chấp thuận kiểu tùy
tiện. Bạo lực vũ khí gồm lực lượng trấn áp đông đảo: công an, quân đội,
dân phòng, côn đồ, với dùi cui, hơi cay, còng sắt, vũ khí, nhà ngục.
Nhồi nhét gian dối là bịa ra những điều không thật về lãnh tụ, về đảng;
ngụy tạo những anh hùng cách mạng, vĩ nhân chế độ để khiến quần chúng
tin theo. Cưỡng bức gian dối là buộc dân sống trong dối gian, không được
nói lên điều mình suy nghĩ, cảm nhận, sống hai mặt, kẻo gây thiệt hại
cho bản thân và gia đình.
Vậy đảng CS đã cướp những gì? Lịch sử cho thấy có 7 thứ (7 là con số chỉ sự trọn vẹn)
1- Cướp quyền lực chính trị bằng bạo lực: Trước tiên, đảng CS đã
cướp chính quyền từ chính phủ hợp pháp Trần Trọng Kim năm 1945 với chiêu
bài “chống Pháp kháng Nhật”. Sau đó, đảng thanh toán các đảng phái quốc
gia như Việt Nam Quốc dân, Đại Việt (vụ án phố Ôn Như Hầu năm 1946).
Tiếp đến, cướp chính quyền từ chính phủ hợp pháp Nguyễn Văn Thiệu năm
1975 với chiêu bài “chống Mỹ cứu nước” bằng một cuộc chiến hao người tốn
của.
Sau khi cướp toàn bộ đất nước, đảng CS quay sang cướp chủ quyền từ tay
nhân dân bằng cách áp đặt thể chế tam quyền phân công thay vì tam quyền
phân lập. Hành pháp, lập pháp, tư pháp đều là công cụ của đảng. Mới đây,
họp đại hội lần thứ 12, đảng lại tự tiện chọn trước thủ tướng, chủ tịch
nước, chủ tịch quốc hội là những chức vụ lẽ ra phải do toàn dân gián
tiếp bầu chọn qua một quốc hội được bầu chọn trực tiếp. Trong thực tế,
Quốc hội này tuyệt đại đa số là đảng viên, được ngồi vào đó qua một cuộc
bầu cử cưỡng bức, độc diễn và giả tạo.
2- Cướp sự thật bằng độc quyền thông tin: Con người sinh sống, xã
hội vận hành nhờ tôn trọng sự thật, nhưng đảng CS lại đoạt hết sự thật.
Ngay khi vừa cướp chính quyền ở Hà Nội, Việt Minh (VM) đã nắm ngay mọi
báo chí, đài phát thanh, nhà máy in, thậm chí mọi cơ sở sản xuất và buôn
bán giấy. Báo Sự Thật, cơ quan ngôn luận của đảng, ra đời với mục đích
tuyên truyền dối trá và xuyên tạc sự thật. VM thành lập ban chỉ đạo báo
chí và văn nghệ sĩ, huấn luyện cán bộ tuyên truyền để lèo lái quần
chúng. Song song đó, đảng hoàn toàn cấm tiệt báo chí tư nhân. Sau khi
xâm chiếm VNCH, đảng cũng làm y như vậy. Ngoài ra đảng còn mở chiến dịch
thu hủy các sách báo chế độ cũ bị gọi là “văn hóa phản động Mỹ ngụy”,
bắt bớ, cầm tù các nhà báo, nhà văn bị gọi là “lực lượng biệt kích chống
cách mạng”.
Đảng còn cướp sự thật bẳng cách trấn áp mọi ai dám tìm hiểu, công bố hay
bênh vực sự thật. Bằng nhiều bộ luật về thông tin, báo chí, internet;
bằng lực lượng công an mạng, dư luận viên đủ cấp; bằng dựng tường lửa,
đánh sập mạng, bỏ tù kết án các ngòi bút tự do; bằng tước đoạt các
phương tiện của công dân lưu giữ dấu vết tội ác của đảng; bằng bóp méo,
xuyên tạc nhiều sự kiện lịch sử không có lợi cho đảng.
3- Cướp tâm hồn giới trẻ bằng độc quyền giáo dục: Đảng giáo dục
giới trẻ không thành những công dân ý thức, tự do, độc lập nhưng thành
những thần dân ngoan ngoãn, mù quáng và nô lệ. Đảng ưa hồng hơn chuyên,
nặng chính trị hơn văn hóa. Ngay từ nhỏ, trẻ đã được dạy thói quen gian
dối và lừa đảo, kỹ năng theo dõi và báo cáo, khuynh hướng báo thù và bạo
lực. Chuyện cướp tâm hồn giới trẻ còn thể hiện qua việc đoàn ngũ hóa
các em bằng đội thiếu nhi Tiền phong, đoàn thanh niên Cộng sản, để vừa
cưỡng tâm, vừa nhồi sọ. Qua việc chính trị hóa sách giáo khoa môn công
dân, văn và sử, để giới trẻ chỉ thấy đảng là đạo đức văn minh, thiên tài
kiệt xuất, đỉnh cao trí tuệ, “bác Hồ” là nhân vật xuất chúng, tâm gương
thập toàn, vĩ nhân số một. Đảng còn xuyên tạc lịch sử chống Tàu của dân
Việt, và có âm mưu xóa dần môn sử để khiến giới trẻ không còn lòng yêu
nước thương nòi, tự hào dân tộc, lòng quý chuộng các tổ tiên anh hùng,
trái lại dễ dàng chấp nhận Việt Nam lệ thuộc Tàu, sát nhập vào Tàu.
4- Cướp lương tâm con người và đạo đức xã hội bằng một văn hóa mới, vô thần duy vật:
Đảng đẻ ra một thứ văn hóa riêng gọi là văn hóa đảng, văn hóa xã hội
chủ nghĩa. Từ nhiều năm nay, đảng phát động chủ trương tôn thờ lãnh tụ,
thần thánh hóa Hồ, đặt tượng ông ta trong nhiều đình chùa, bên cạnh các
thành hoàng, các vị Phật, các anh hùng dân tộc. Đảng tạo ra một thứ đạo
đức riêng gọi là đạo đức cách mạng vốn có hai nguyên tắc chủ yếu: (1)
mọi cái gì có lợi cho cách mạng, cho đảng đều là chân, thiện, mỹ, dù
trong thực chất là dối trá, xấu xa, đê tiện; (2) cứu cánh biện minh cho
phương tiện, nên có thể dùng những cách thức vô đạo đức nhất để tiến đến
mục tiêu.
Đảng tìm cách tiêu diệt các tôn giáo bằng bạo lực hành chánh hay bạo lực
vũ khí, làm cho tôn giáo đánh mất bản chất hay không còn hiện hữu. Đảng
cố tạo ra những khu vực hoàn toàn vắng bóng tôn giáo, đặc biệt tại
những vùng sâu vùng xa, hoặc tại những khu đô thị mới. Để ở đó chỉ còn ý
của đảng, luật của đảng điều khiển lương tâm và xã hội.
5- Cướp tài sản công tư bằng độc quyền sở hữu đất đai và ưu đãi kinh tế nhà nước:
Vừa nắm được chính quyền, đảng cướp tài sản bằng cách đổi tiền (3 lần),
cải tạo công thương nghiệp. Tiếp đó đặt ra nguyên tắc bất công phi lý:
“Tài nguyên đất đai do nhà nước sở hữu”. Cán bộ, đảng viên sở tại dùng
chiêu bài quy hoạch để tước đoạt ruộng vườn nông dân giữ từ bao đời,
nhằm chia chác với nhau hoặc cho ngoại nhân thuê mướn. Cưỡng chế bằng
bạo lực, bồi thường kiểu giết dần mòn. Đối với công nhân, đảng cướp tài
sản bằng mức lương rẻ mạt, những điều kiện sinh hoạt tồi tệ, lệnh cấm
thành lập công đoàn riêng. Tiếp đến bằng việc xuất khẩu công nhân ra
nước ngoài để lấy tiền đăng ký/ký quỹ của họ (cả trăm triệu), rồi bỏ mặc
họ cho sự bóc lột của các ông chủ ngoại quốc. Đảng còn cướp tài nguyên
quốc gia bằng cách đem lãnh hải (đảo, vùng biển), lãnh thổ (rừng, đất,
cảng) nhượng bán hoặc cho ngoại quốc (đặc biệt Tàu cộng) thuê mướn dài
lâu. Rồi với chủ trương kinh tế quốc doanh chủ đạo, đảng ưu đãi các công
ty và tập đoàn nhà nước, cướp cơ hội kinh doanh bình đẳng của các doanh
nghiệp tư nhân.
6- Cướp công lý bằng cách công cụ hóa bộ máy tư pháp: Công an
điều tra, kiểm sát công tố và quan tòa xét xử hầu như luôn toa rập với
nhau, để bao che cho đảng. Kết luận điều tra của công an được công tố
duyệt xét rồi quan tòa cứ theo đó tuyên án, nhất là trong các vụ án
chính trị.
Trong giai đoạn điều tra, không cho bị can có sự trợ giúp của luật sư,
trái lại dùng nhiều biện pháp để bức cung họ, ngõ hầu sớm có kết luận
trong đó bị can có tội lỗi, để công an có thành tích. Công an điều tra,
kiểm sát công tố, quan tòa xét xử còn thản nhiên nhận hối lộ của bên
nguyên hay bên bị để làm lệch cán cân công lý. Ngoài ra, có khi không
mời thân nhân, không triệu tập nhân chứng, không cho luật sư trình bày
đầy đủ, không cho công dân tham dự phiên tòa, để có thể cướp công lý mà
không sợ bị dò xét xỉ vả.
7- Cướp ý chí người dân bằng một bộ máy trấn áp: Bộ máy này rất
đồ sộ, gồm hàng triệu binh lính, công an, thành viên MTTQ, chuyên theo
dõi, kiểm soát mọi ý thức và hành vi liên quan đến chính trị. Bằng tuyên
truyền: “Để đảng và nhà nước lo!”, bằng trấn áp các cuộc biểu tình đòi
công lý, chống xâm lược… Nhằm làm cho người dân dửng dưng trước những
những tệ trạng và thảm nạn xã hội, câm lặng trước những sai lầm và tội
ác của nhà cầm quyền, bất quan tâm trước an nguy của đất nước, trước
thái độ hèn với giặc của đảng, không dám bàn chuyện chính trị và tham
gia hoạt động chính trị, không dám đòi lại quyền con người, quyền công
dân và quyền đất nước. Ngoài ra, đó là cướp ý chí các đảng viên khiến họ
không dám bỏ đảng dù cuối cùng biết đảng chỉ là một tổ chức tội ác;
cướp ý chí các nhà tu hành để họ quên bẵng nhiệm vụ công bố và bênh vực
sự thật và lẽ phải.
Thi hào Nguyễn Chí Thiện từng viết: “Thế lực đỏ phải đồng tâm đập
nát. Để nó hoành hành, họa lớn sẽ lan nhanh. Nhưng không thể dùng bom A
bom H. Phá nát địa cầu vì một lũ gian manh. Nên phải viết, phải muôn vàn
kẻ viết. Những tội tày đình được bưng bít tinh vi. Nếu nhân loại mọi
người đều biết. Cộng sản là gì, tự nó sẽ tan đi. Thứ sinh thành từ ấu
trĩ, ngu si. Sự hiểu biết sẽ là mồ hủy diệt.” Cuộc bầu cử QH sắp tới
sẽ là cơ hội tốt để toàn dân vạch trần bộ mặt gian trá, bản chất cướp
đoạt của CS. Vậy hỡi những ai còn lòng yêu nước, đợi gì nữa mà không ra
tay?
Xã luận bán nguyệt san Tự do Ngôn luận số 237 (15-02-2016)
Ban biên tập
0 nhận xét:
Đăng nhận xét