Ads 468x60px

Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

Sài Gòn chằng chịt dây điện, hiểm họa khôn lường

Phương Minh
Nếu như dưới mặt đất, thành phố Sài Gòn như một cái tổ mối toàn là những cống rãnh và hầm hố, lô cốt thì ngước tầm mắt lên cao, một Sài Gòn chằng chịt dây điện và dây điện hiện ra trong tầm mắt.
Nhiều đoạn đường, có vẻ như dây điện ăn sát vào chung cư, mái nhà. Thật là khủng khiếp nếu cháy nổ xảy ra ở đây, tai họa khó mà lường.
Một cư dân tên Thiệt, sống ở Sài Gòn cách đây 50 năm, than thở: “Gia đình tôi đã có bốn đời sống ở Sài Gòn, trước đây Sài Gòn đẹp và hiền hòa, ít trộm cắp, buổi chiều có thể dạo mát trên các con đường và ngước mắt nhìn lên những vòm cây xanh, những khoảng trời rất phố. Nhưng bây giờ thì không dám ngước mắt nhìn lên nữa!”
“Vì nhìn lên cao, chỉ thấy toàn là dây điện, một cảm giác bất an thoáng qua, làm buổi chiều mất đi ý vị. Mà bây giờ có muốn đi dạo cũng chằng biết dạo ở đâu, ra các bờ sông thì hôi thối, đi dọc đường thì sợ xe cộ, sợ cướp giật, sợ đủ thứ hết, thậm chí sợ dây điện bất ngờ đứt, sà lên đầu thì đi toi. Mệt lắm!”
Một người tên Nguyên, bán cà phê cóc trên đường Trần Quốc Thảo cũng than phiền: “Nhà tôi bên quận Tư, tôi qua đây bán cà phê thôi, tối về nhà, thú thực là bước vào xóm mình là hết muốn sống, một phần tụi xì ke nó lượn lờ, vật vạ, một phần ống tiêm, kim chích, một phần dây điện cứ san sát, từng bó từng bó cứ như là bó củi treo tong teng trước nhà, chẳng biết nó phát cháy nổ khi nào!”
“Trước năm 1975, Sài Gòn yên tĩnh và hào hoa hơn bây giờ, toàn là thứ gì gì nó ám vào cái thành phố này làm cho mọi thứ loạn xạ lên. Tôi còn nhớ từ năm 1976 đến 1980, Sài Gòn trông giống như một cái lò bánh tráng vậy nhìn lên là thấy áo quần phơi loạn xị, than củi chất đầy đường, người thì mặt mày ủ dột, tranh nhau từng chỗ đứng để nhận lương thực, dầu lửa. Kinh hãi không thể tả!”
“Và cũng từ đó tới giờ, Sài Gòn hoa lệ mất dấu, thay vào đó là Sài Gòn chộn rộn và quay cuồng, Sài Gòn không có bóng cây xanh, nhà cửa lô nhô cứ như dãy hộp bê tông nối dài từ nơi này đến nơi khác, dây điện thì treo chằng chịt, tôi sợ rồi đây, người Sài Gòn sẽ chết vì điện giật trong những ngày mưa lụt, phải nói là sài Gòn bây giờ đã có mưa lụt, thử hỏi, trong lúc ngập lụt như thế, chỉ cần đứt một sợi dây điện, rơi xuống nước, có cả trăm mạng người đi đời!” 
Văn hóa phớt lờ
Tình trạng dây điện kéo chằng chịt, mưa ngập đường phố vốn là nỗi lo thường xuyên của cư dân Sài Gòn, nhưng có vẻ như báo chí trong nước ít để ý đến tình trạng dây điện đan mạng nhện mà chỉ nhắc đến chuyện ngập lụt trong thành phố.
Một cư dân Sài Gòn tên Hà, đang sống trên đường Võ Thị Sáu, than thở: “Em để ý suốt ba năm nay, báo chí ít nhắc đến chuyện dây điện đan mạng nhện trước nhà dân, thậm chí nhiều búi dây to như khúc cây nằm sát mái tôn nhà dân cả mấy năm nay cũng chẳng có ai lên tiếng, nhiều lần dân vác đơn lên cơ quan phường, rồi cơ quan thành phố cũng chỉ nhận được lời hứa sẽ giải quyết rồi im re luôn!”
Một kỹ sư điện vốn trước năm 1975 là kỹ sư thuộc Sở Công Chánh Sài Gòn. Sau năm 1975, ông làm đủ thứ việc, từ cạo giấy cho đến lau toilet các cơ quan, đến những năm 1986, ông được thuyên chuyển sang làm ngành điện, ông đi học thêm bằng kỹ sư điện và làm ngành điện lực cho đến nay.
Ông nói: “Ngành điện lực vốn là ngành mũi nhọn của nhà nước, nó được chính phủ bảo hộ nhiều mặt, chính vì thế, trong trục hành chính sự nghiệp, nó thuộc vào diện được ưu tiên và có quyền thế. Thậm chí, cỡ như cơ quan phường, cơ quan quận có khi còn lạy dạ nó, nên chuyện nó muốn làm gì thì nó làm.”
“Nói mấy cơ quan cấp phường và quận lạy dạ ngành điện là hoàn toàn có cơ sở, vì tháng nào mà các cơ quan này không xài điện. Và vấn đề thanh toán tiền điện của cơ quan, tạo hóa đơn ma để chung chi, ăn chia với nhau là chuyện xảy ra như cơm bữa trong thành phố này. Chính vì thế, cỡ mấy cơ quan này chắc chắn phải sợ ngành điện lực.”
“Tôi đã nghe nhiều, rất nhiều người dân ta thán về chuyện dây điện trong suốt mười năm nay, nhưng nghe riết thành quen, ngay cả người dân, bây giờ người ta cũng bắt đầu nản chí, không muốn nhắc đến chuyện này nữa, cứ sống cho qua ngày, cho xong chuyện, chẳng ai muốn nhắc đến nó nữa...”
Một thợ điện khác tên Ðiền, là người chuyên đi kiểm tra đường dây trong khu vực quần Gò Vấp, lắc đầu nói: “Mình sợ nhất là cái nghề này, nên chi, mỗi sáng, làm gì thì làm chứ... Xin lỗi, nói hơi phô, mình cũng phải mặc cái quần lót thật mới, đề phòng lỡ trong lúc làm việc, có sự cố gì đó xảy ra, người ta cấp cứu, nếu có lột áo quần ra cũng còn cái này lịch sự, không rách rưới. Cả đời đi làm dây điện và ghi số kilowat hằng tháng, mình luôn có cảm giác sẽ có một sợi dây nào đó là tử thần...”
“Không làm thì lấy gì để nuôi vợ con, mà làm thì nguy hiểm quá. Nhưng cũng đành chịu thôi, vì thực ra, mình suy cho cùng cũng ít nguy hiểm hơn người dân vì đây là công việc, mình có bảo hiểm về nó và mình cũng có đề phòng mỗi ngày. Chứ với người đi đường, nó sà xuống cứ như sét đánh, có trời mới biết!”  
Phương Minh

0 nhận xét:

Đăng nhận xét