Trần Trường Sa
Nhìn những sự kiện lớn
nhỏ gần đây, thấy chán ngán, tôi chẳng có hứng thú nói lên điều gì nữa. Y
đức ư? Hết hy vọng! Nghĩa tử - Nghĩa tận ư? “Người ta ăn không chừa cái
gì” đúng như bà phó Doan nói! Công lý ư? Đã mất hết từ lâu!... Đấy là
những gì bị bộc lộ ra qua vụ Cát Tường; ngoại cảm; Nguyễn Thanh Chấn…
Nay đọc được một việc mà có thể nhiều người coi là nhỏ: Đồng tiền có mùi gì? - Đào Tuấn - Theo Báo Lao động - choáng váng đành có mấy dòng tâm sự xót xa. Chuyện kể rằng:
“Vào một buổi trưa, bà L - đi ngang trường Hùng Vương - nhìn thấy
cháu nội là Lã Thị Th V đang đứng bơ vơ trước cổng trường đóng kín. Hỏi
cơ sự thì cháu V nói không được ăn cơm vì chưa nộp tiền. Sáng hôm sau,
bà đưa cháu đến trường và khất cô tài vụ hẹn buổi trưa sẽ đến đóng tiền
và được phòng tài vụ đồng ý. Vậy mà trưa hôm đó khi đến trường đóng
tiền, bà L một lần nữa lại thấy cháu nội của mình đứng dưới cái nắng
chang chang trước cổng trường đang đóng kín… Hóa ra, nguyên do của việc
bị đuổi cổ ra ngoài cổng trường trong giờ các bạn ăn trưa chỉ là vì chậm
nộp tiền.”
Chúng ta đang đào tạo cái gì đây? Cháu V, bạn bè cháu V chứng kiến
chuyện này sẽ trở thành những con người như thế nào trong mai sau? Sau
này các cháu trưởng thành, chế độ này coi các cháu là “con người XHCN”.
Vì các cháu sẽ là những sản phẩm đồng loạt của chế độ chứ không phải là
cá biệt như Nguyễn Anh Tuấn; Từ Anh Tú; Đỗ Minh Hạnh; Nguyễn Phương
Uyên…
Cơ sự do đâu nên nổi này!? Gần 40 năm qua, từ sau 1975 - không chỉ ở
miền Nam mà ngay ở cả miền Bắc – Văn minh và Văn hóa đi ngược chiều
nhau. Nhờ tiếp cận với văn minh nhân loại, nền văn minh của nước nhà đi
lên bao nhiêu lần thì văn hóa toàn dân lại tuột dốc bấy nhiêu lần. Nguồn
cơn là do chúng ta dùng một căn bản man rợ (chuyên chính) để tiếp thu
những phát minh nhân bản (có được do tự do sáng tạo). Điều này, ta có
thể hình dung như dùng một chiếc túi mục đi đựng những con dao sắc. Nhất
định những con dao này sẽ lần lượt chích thủng túi để lòi những đầu
nhọn ra ngoài. Một thời chúng ta cứ đổ lỗi cho tính sắc nhọn của những
con dao (mặt trái của nền kinh tế thị trường). Kỳ thật là do túi của ta
mục (bản chất tha hóa của chuyên chính).
Ngày xưa, khi tan trường học sinh tiểu học sắp hàng một đi ra cổng
trường về tận nhà, thầy cô dìu theo từng bước (bị cho là sự kìm kẹp
phong kiến). Ngày nay, tan trường học sinh chen chúc nhau tìm phụ huynh
(cũng đang chen nhau); người ô tô, kẻ xe máy đón con đi học thêm cho kịp
giờ; cô giáo vội vã về đi chợ (được cho là bình đẳng giữa giáo viên và
học sinh). Than ôi! Cái các em học được trong giờ học thêm chỉ có thể là
một chút văn minh rất nhỏ, nhưng cái các em đánh mất là cả một khối văn
hóa khổng lồ.
Ngày xưa, thước đo giá trị con người là phẩm giá, trí tuệ. Những gia
đình giàu có, những tiểu thư danh giá luôn dành sự ngưỡng mộ cho các
chàng trai học hành giỏi dang, chăm chỉ, trung thực và lể độ (bị cho là
tư tưởng tiểu tư sản). Ngày nay sự ngưỡng mộ đó lại dành cho các chàng
trai ăn diện hàng hiệu, đi xe đắt tiền, tác phong sành điệu (được cho là
thiết thực).
Từ sau 1975, tôi được nghe rất nhiều người diễn giải câu châm ngôn “Có thực mới vực được đạo” theo nghĩa của chủ nghĩa duy vật. “Thực” được hiểu là “ăn”. Thời “gạo châu, củi quế” cái ăn được ưu tiên hàng đầu. Câu châm ngôn “No thành Phật, thành tiên; đói ra ma, ra quỷ”
được đem ra biện giải cho mọi hành đông phi nhân, giả dối. Cách giảng
nghĩa của tôi: “thực” ở đây là “thực tiễn’ trở nên lạc lõng. Việc ăn
thịt gà phải dùng kéo được cho là khôn ngoan, “samit nói ít hiểu nhiều, 3
số 5 vừa nằm vừa ký”… ai cũng cho đó là những chuyện nhỏ mang tính tế
nhị, “miếng trầu là đầu câu chuyện”… đúng theo truyền thống. Không ít kẻ
được cha mẹ nuôi bằng thịt gà ăn bằng kéo nay là cán bộ cao cấp trong
đảng và nhà nước; lắm kẻ ngày trước khi đi xin việc trong túi ít nhất 2
bao thuốc (1 bao samit hoặc 555 và 1 bao Đalat) nay là Giám đốc, Tổng
giám đốc các cơ sở kinh tế lớn của nhà nước. Di họa của chúng hôm nay
toàn dân gánh chịu không nhỏ tí nào!
Trở lại câu chuyện em V bị bỏ đói ở trên, các cô trường Hùng Vương cho
đó là công bằng, là đúng với tư duy trong chế độ XHCN ngày nay. Công
bằng về mặt vật chất (làm ít - hưởng ít; làm nhiều - hưởng nhiều). Nó
không công bằng về mặt nhân văn (chị ngã – em nâng). Nhưng chế độ này có
coi trọng nhân văn đâu mà xét. Một thế hệ “máu lạnh” mới đang được hình
thành trong nhà trường XHCN.
Tư duy “đảng ta lãnh đạo đánh Pháp, đuổi Mỹ giành độc lập thì đảng ta
cầm quyền mãi mãi chẳng cần hỏi ý kiến nhân dân” là một lối lý luận hàm
hồ mang tính cướp giật tiêu biểu, là cội nguồn của mọi suy thoái văn
hóa, đạo đức xã hội suốt mấy mươi năm qua.
Ông Nguyễn Phú Trọng bảo “không biết 100 năm nữa đã thấy CNXH hoàn thiện hay chưa ?” nhưng
vẫn cương quyết buộc dân ta phải đi tìm cái chưa biết hình thù đó là
gì. Thế thì cái “thực” của ông Trọng là gì? Chưa có thực tiễn làm sao có
lý thuyết? Khoa học giả tưởng ư?
“Tại tuyên bố xã hội dân sự, họ đòi hỏi đảng ta phải cải cách thể chế
chính trị, chuyển từ chế độ “toàn trị” sang “dân chủ”, mở đầu bằng việc
sửa đổi Hiến pháp”- Quân đội Nhân dân. Hẳn người viết phải cho là
chế độ “toàn trị” ưu việt hơn chế độ “dân chủ”? Đây hẳn là tư tưởng của
các lãnh đạo chóp bu trong đảng? Sao không trưng cầu dân ý đúng nguyên
xi hai khái niệm này: “Dân thích được toàn trị hay thích được dân chủ?”
Những phát ngôn trơ tráo, vô cảm không chỉ dừng lại ở báo Nhân Dân, báo
QĐND… mà còn xuất hiện nhan nhản trên các diễn đàn cấp trung ương. Thái
độ, phát ngôn của một số cán bộ cấp trung ương về các sự vụ chết người
của ngành y, về xã lũ thủy điện, về khai thác bôxit, về điện hạt nhân,
về làm đường sắt cao tốc, về sửa đổi hiến pháp, về những bê bối trong
ngành tư pháp, về nạn lộng hành của công an, về nạn tham nhũng, về sự
lúng túng quanh co trong cải cách giáo dục, trong bang giao với Trung
Quốc… càng minh chứng văn hóa xã hội chúng ta đã xuống tận đáy. Đó là
sản phẩm được tạo ra do sự lãnh đạo của đảng. Tinh hoa văn hóa còn sót
lại chỉ là những mãnh vụn manh mún trong nhân dân chưa tập hợp lại được
thành cái chung, cái phổ biến.
Việc bảo tồn và phát triển các di sản văn hóa cũng bị lợi dụng một cánh
vô văn hóa để làm tiền. Ngày hội đoàn kết toàn dân trở thành những bữa
ăn nhậu toàn xóm, toàn làng có ngân sách nhà nước hổ trợ một phần. Ngày
nhớ ơn thầy cô giáo trở thành ngày giáo dục thực hành kỹ năng đưa quà…
Chỉ có dân chủ mới cứu vãn được đạo đức xã hội đang xuống tận đáy của
chúng ta. Tôi rất trân trọng ý kiến của các vị trí thức (trong đó có rất
nhiều người đã từng hay hiện nay đang là đảng viên Cộng sản), nhưng
càng ngày càng thấy nỗ lực của quý vị muốn đảng cộng sản thay đổi dần
dần đem lại dân chủ cho xã hội càng trở nên vô vọng. Câu nói của
Yeltsin: “Cộng sản chỉ có thể thay thế chứ không thể thay đổi được” không chỉ đúng ở Đông Âu mà còn đúng cho cả Đông Á.
Trần Trường Sa
19/11/2013
19/11/2013
0 nhận xét:
Đăng nhận xét