Một cửa hàng bán thuốc bắc thuốc nam ở đường Hải Thượng Lãn Ông- Lương Nhữ Hoc, Chợ Lớn. (Hình: Phùng Thức/Người Việt) |
Phùng Thức
Thời
nay, ai cũng có ông thầy Google, người Sài Gòn chỉ cần gõ một tên thuốc
bắc, nhánh thuốc nam nào đó thì lập tức có hàng chục trang thông tin về
công dụng của cây thuốc mà mình muốn tìm hiểu.
Nếu ai còn nghi
ngờ hoặc muốn thấy tận mắt, rờ tận tay thì chịu khó phóng xe ra khu
Lương Nhữ Học - Hải Thượng Lãn Ông, sẽ thấy cơ man nào thuốc Tàu, thuốc
Ta. Cái khu thuốc bắc, thuốc nam này phải nói là đứng đầu cả nước với
trùng trùng điệp điệp thuốc nguyên liệu, thuốc tể, thuốc tán và nhất là
thuốc sản xuất bằng công nghệ thuốc Tây nhưng được gọi là thực phẩm chức
năng.
Trước biến cố 1975, khu Lương Nhữ Học - Hải Thượng Lãn Ông cũng là
phố của các tiệm thuốc bắc, nhưng không phồn thịnh và bán "hầm bà lằn
sắn cấu" các loại thuốc như thời bây giờ. Dù ai bệnh ho gà, bệnh liệt
dương, ung thư thời kỳ cuối đều có thể đến phố này để chạy thuốc. Hết
bịnh hay chết chưa biết, nhưng chắc chắn loại nào, giá nào cũng có, và
mua dễ còn hơn con nít chạy ra phố mua cục kẹo.
Một quan chức đứng đầu một nhà xuất bản, từ Hà Nội vào, ông nhờ văn
phòng phía nam mua giúp (tất nhiên giúp luôn cả tiền mua), vài hộp Đông
trùng hạ thảo. Anh nhân viên chạy ra khu thuốc bắc, vào một tiệm thuốc
ghi chức năng là: Nơi đây mua bán các loại đông nam dược.
Người làm công tiệm thuốc mặc quần cụt, áo thun, vừa mới chở mấy bao
cây thuốc nguyên liệu về, đón tiếp anh nhân viên nhà xuất bản bằng mấy
câu: Muốn mua loại của Nhật, hay Trung Quốc? Hàng Nhật thì hai triệu
hai, hàng Tàu nửa giá hàng Nhật. Muốn bao nhiêu hộp. Anh nhân viên lúng
túng hỏi. Có chắc hàng Nhật không?
Ở Chợ Lớn và riêng khu thuốc bắc này, mấy tiếng bảo đảm uy tín không
còn chất lượng như trước năm 1975. Dân làm ăn Chợ Lớn đi qua cửa biên
giới Việt - Trung như đi chợ. Một tay chuyên sang Trung Quốc làm cái
nghề đặt bao bì giả cho biết, bên đó, anh muốn bao bì hàng cao cấp cỡ
nào cũng có. Làm chất lượng y xì chính hãng giá khác, làm giống hệt
nhưng chất lượng thấp giá khác, miễn là anh chịu đặt hàng từ một trăm
ngàn cái trở lên thì làm giả người ngoài hành tinh họ cũng làm được tuốt
luốt.
Thông tin từ báo chí lề phải cho biết, qua kiểm tra của cơ quan chức
năng, phát hiện có hàng trăm nhãn thuốc bắc núp dưới tên gọi thực phẩm
chức năng với bao bì và nội dung quảng cáo cực kỳ cao cấp nhưng không có
chút dược liệu thuốc bắc, thuốc nam nào giúp trị bệnh hoặc hỗ trợ chữa
bệnh.
Một người đàn ông yếu sinh lý, thường dùng loại thực phẩm chức năng
có tên Genki 9, mác sản xuất từ Nhật, cho biết. "Đọc báo thấy thuốc
không có chút nhân sâm nào tôi mới tá hỏa, nhưng mà kỳ, uống cũng thấy
khỏe trong người, hay là tại mình mua mắc tiền nên bị ảo giác."
Những loại thực phẩm chức năng bày bán ở đây đa phần sản xuất ở Trung
Quốc và được các thương lái thay bao bì, đổi nhãn mác có xuất xứ từ
Nhật, Úc, Mỹ... để lừa người bệnh. Từ sữa ong chúa, nhau thai cừu, vi cá
mập, tảo Nhật... thứ giả mà giá trên trời.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, cả khu thuốc bắc Hải Thượng Lãn
ông - Lương Nhữ Học rộng lớn cũng là nơi chạy thuốc của người nhà nghèo.
Ở khu này, tất cả các loại dược liệu thô không chỉ bán sỉ cho thương
lái đưa qua Trung Quốc mà còn vui lòng bán lẻ từng ký lô cho người có
nhu cầu.
Dưới chế độ cộng sản thị trường “định hướng,” dân nghèo ai mà vô bệnh
viện cả công lẫn tư là coi như đưa đầu vô máy chém bay nhà cửa, ruộng
vườn và có khi cả sinh mạng. Thế nên ra khu thuốc bắc chạy thuốc, cách
còn nước còn tát là của người bệnh nan y hoặc bệnh mãn tính.
Một giáo sư vật lý về hưu, ông được bệnh viện chẩn đoán là viêm gan
siêu vi C. Ông cho biết. "Lương hưu của tôi không theo nổi tiền chích
thuốc tây, nên nghe theo lời đồn mà ra đây mua thuốc nam. Chỉ có ba vị
là chó đẻ răng cưa, nhân trần, móp gai, nấu uống thay nước lã mà thấy ăn
được ngủ được, uống trường kỳ như vậy cầm cự được chừng nào hay chứng
đấy, chớ nói hết bệnh thì chẳng mong, mình nghèo mà."
Chúng tôi thấy ông giáo sư cầm ba bịch cây thuốc bự, hỏi ông là hết
bao nhiêu và uống được bao lâu. ông cười cười nói chỉ gần trăm ngàn bạc
mà uống được cả tháng.
Không chỉ dân nhà nghèo, người hưu trí mới tìm đến các loại dược liệu
thô để phòng bệnh hoặc chữa bệnh. Chúng tôi cũng có lúc ra khu thuốc
bắc để đóng kiện xuất khẩu qua đường tàu biển dược liệu khô cho bà con
bạn bè Việt kiều. Ngày nay, hễ trên mạng hoặc lời đồn về bất kỳ loại cây
cỏ, bất kỳ xuất xứ nơi đâu, miễn là có công năng dược tính đều có thể
tìm thấy ở đặc khu thuốc bắc Chợ Lớn.
Có lần một người bạn Việt kiều Úc nghe dân mạng đồn lá "đu đủ đực"
trị hết bệnh ung thư... anh điện thoại về nhờ chúng tôi tìm. Chúng tôi
kêu trời vì không biết lá đu đủ đực ở đâu mà kiếm cho anh, hơn nữa uống
thuốc nam là phải uống dài ngày, có khi phải uống mấy ghe, mấy xe thuốc
mới thấy công hiệu.
Sợ anh buồn, nên chúng tôi ra khu Hải Thượng Lãn Ông hỏi cầu may,
nhưng ngay tiệm đầu tiên chúng tôi hỏi thì được chủ tiệm trả lời sốt
sắng rằng. "Anh muốn mua mấy tấn cũng có. Tụi tui hô một tiếng là từ
miền tây cho tới miền đông, dân gom lá đu đủ đực rần rần."
Đến khu thuốc bắc Chợ Lớn hôm nay, khó tìm những tiệm thuốc kê toa
bắt mạch với hình ảnh ông thầy Tàu đúng kiểu như ngày trước 1975. Cái
độc quyền kinh doanh nghề thuốc của người Hoa đã không còn, thị phần này
được dân kinh doanh dược liệu người Bắc, người Trung cạnh tranh quyết
liệt.
Dù mặt trái của ngành kinh doanh dược liệu và thực phẩm chức năng ở
đây đang được chính quyền thả nổi theo cách sống chết mặc bây, tiền thầy
bỏ túi ; nhưng nơi đây vẫn là đầu nguồn cung cấp những dược liệu cần
thiết cho nhu cầu của người dân. Mâu thuẫn đáng sợ ở đặc khu thuốc bắc
chợ Lớn cũng chỉ là một góc điển hình đầy tệ nạn của cả hệ thống y tế. (PT)
Phùng Thức/Người Việt
0 nhận xét:
Đăng nhận xét