Đây là vấn đề không đơn giản, nếu không muốn nói là rất phức tạp.
Bởi lẽ, chúng ta là người Việt, mà đã là người Việt, cảm thức về chiến
tranh, cũng như tính phân biệt thắng thua sau chiến tranh đều nhiễm
trong huyết quản, mặc dù có thể có người chưa nghe tiếng súng. Nhưng cảm
thức về mùi thuốc súng vẫn chứa đầy trong mỗi người. Đó là một bi kịch.
Và cũng chính cái bi kịch này đẩy chúng ta đến chỗ cái nhìn về lịch sử
dễ bị méo mó, thiên lệch, phiến diện hoặc đôi khi bất kính.
Mạo phạm đến lịch sử, đến người đã khuất là vi phạm đạo đức rất căn
bản bởi đạo lý tôn trọng người đã khuất cũng như kính lão đắc thọ vốn là
tiền đề căn bản của đạo đức người Việt nói riêng và nhân loại nói
chung. Mạo phạm điều đó cũng đồng nghĩa với phá vỡ những qui chuẩn đạo
đức rất căn bản của con người. Trường hợp blogger Lê Diễn Đức đã mạo
phạm đến Tướng Hoàng Cơ Minh là một ví dụ.
Trong một status trên Facebook, ông Lê Diễn Đức đã viết: “Cả hàng
trăm ngàn quân lính trong tay, vũ khí xềnh xàng mà còn bị bộ đội Bắc
Việt đánh cho tan tành, chạy chít chết, cuối cùng phải đầu hàng, thì vài
chục người đi qua rừng núi Thái Lan dựng "chiến khu" với mục đích "Đông
Tiến","phục quốc" chỉ là trò cười, ảo tưởng, chứ "anh hùng" cái nổi gì.
Đây đích thực là một cuộc làm "chiến khu" giả lừa gạt bà con hải ngoại
nhẹ dạ để kiếm tiền, không hơn không kém! Niềm tin vào những "anh hùng
vị quốc vong thân" ấy là niềm tin ngô nghê, mù quáng”.
Tôi không bàn thêm về chuyện đúng sai ở đây. Bởi lẽ, ông Đức có quyền
bàn luận về chuyện đúng sai cũng như đâu là sự thật lịch sử. Vì đây là
sứ mệnh, trách nhiệm của một trí thức, đặc biệt là người cầm bút. Nhưng
vấn đề cần bàn ở đây là thái độ đối với người đã khuất. Hơn nữa người đã
khuất này là một người “vị quốc vong thân”. Thậm chí, trong một chừng
mực nào đó, ông Đức vừa giễu cợt lại vừa thóa mạ Tướng Hoàng Cơ Minh.
Tính giễu cợt biểu hiện rõ ở cách dùng từ ngữ khi nói về VNCH và biến
cố 30 tháng 4 năm 1975, nói về chiến khu của Tướng Hoàng Cơ Minh cũng
như nguyện vọng và chí hướng phục quốc của ông. Sự thóa mạ nằm ở chỗ ông
Đức đã chỉ trích “Đây đích thực là một cuộc làm "chiến khu" giả lừa gạt
bà con hải ngoại nhẹ dạ để kiếm tiền, không hơn không kém!”. Và không
dừng ở chổ chỉ trích cá nhân, ông tiếp tục thóa mạ cộng đồng người Việt
hải ngoại là “Niềm tin vào những ‘anh hùng vị quốc vong thân’ ấy là niềm
tin ngô nghê, mù quáng”.
Ở vấn đề thức nhất, ông Đức đã hành xử không đúng mực của một trí
thức, ông đã giễu nhại, cười cợt trên cái chết, sự hy sinh của không
riêng gì Tướng Minh mà cả gần hai trăm vị anh hùng khác. Trước gần hai
trăm sinh mạng ngã xuống mà cách dùng từ ngữ của ông nghe cứ như đùa
cợt, giống như con nít đang chơi trò trận giả, chết giả. Liệu thái độ
này có phải là thái độ của một trí thức? Hơn nữa, ông Đức không phải là
một trí thức được tôi luyện từ lò độc tài, từ chỗ mà người ta dễ dàng
thóa mạ hay giễu cợt, châm học nhau cho dù sự châm chọc, giễu cợt đó
đụng chạm đến người đã khuất. Ông Đức được học hành tử tế ở một đất nước
có văn minh, tiến bộ và được làm việc trong một môi trường dân chủ,
tiến bộ.
Vấn đề nữa, nếu là người có thái độ làm việc nghiêm túc, ông Đức phải
đưa ra những bằng chứng cụ thể và xác thực về chuyện Tướng Hoàng Cơ
Minh đã làm chiến khu giả để lừa tiền bà con hải ngoại nhẹ dạ. Và nếu có
bằng chứng đó, ông Đức phải có trách nhiệm kiểm chứng về độ chuẩn xác
của nó, bởi lẽ, người liên quan trực tiếp đến cái “chiến khu giả” mà ông
Đức nói đã tuẫn tiết, những người có liên quan đến Tướng Hoàng Cơ Minh
làm điều sai không thể gọi là vì ông ta/bà ta là anh em/chị em ruột thịt
với Tướng Minh mà chụp mũ cho Tướng Minh. Đây là chuyện hồ đồ và thiếu
cơ sở khoa học. Vả lại, ông thử nghĩ, nếu tính chuyện lừa gạt bà con hải
ngoại nhẹ dạ để kiếm tiền sao lại phải tuẫn tiết trong khi bà con đang
ủng hộ, tiền còn nắm trong tay! Chỉ riêng vấn đề này, không thể nói ông
Lê Diễn Đức vô ý đùa cợt mà là ngưỡng đạo đức của ông có vấn đề. Ông đã
chụp mũ người không còn sống trên đời để tranh luận với ông.
Không dừng ở đó, ông còn qui chụp tướng Hoàng Cơ Minh giống như kẻ
lừa đảo và bà con Việt kiều hải ngoại giống như một đám đông nhẹ dạ, cả
tin (thậm chí giọng điệu giễu cợt của ông cho thấy có sự miệt thị trong
status). Qui chụp người đã khuất một cái tội nào đó trong khi bản thân
ông chưa đưa ra bất kì bằng chứng nào cho thấy người đó lừa đảo có phải
là hành vi của một trí thức? Trong một status khác ông cũng chỉ đưa ra
“bằng chứng” rằng em trai của Tướng Minh dính líu đến tiền bạc nhưng
không hề có bất kì chứng cứ nào để cho thấy Tướng Minh lừa đảo.
Và, khi ông nói bà con hải ngoại nhẹ dạ, đưa tiền cho Tướng Minh, bị
lừa tiền, nôm na là thế. Ông quên mất một điều là cộng đồng người Việt
hải ngoại chỉ mạnh lên, đủ khả năng tài trợ cho các hoạt động dân chủ từ
những năm 1990 về sau, mà cụ thể là những năm 1995 đến nay, chứ trước
đó, với đời sống mới, thậm chí có người mới bước ra khỏi trại tị nạn,
chưa kịp nhập quốc tịch Mỹ hay bất kì quốc tịch nào, tiền ăn còn khó
khăn thì lấy đâu mà tài trợ, mà bị lừa. Nếu có “bị lừa” thì với tâm
huyết phục quốc, với ước mơ và khát khao tự do, người ta sẽ nhịn ăn,
giảm chi tiêu để đóng góp cho sự nghiệp lớn. Không lẽ ông cho rằng Tướng
Minh đã ăn bẩn những đồng tiền khốn khó của bà con Việt Kiều khi đất
nước đang lâm nguy, dân tộc đang phân ly như vậy hả ông Đức?
Liệu những năm 1985 trở về trước, Tướng Minh lừa được bà con hải
ngoại bao nhiêu tiền nếu hiểu và tin theo lý luận của ông Lê Diễn Đức?
Xin nhấn mạnh là ở đây tôi không hề có ý “chụp mũ” hay “qui kết” ông Lê
Diễn Đức nhằm đẩy sự việc đến chỗ xấu hơn. Vì bị hủy hai hợp đồng làm
việc ở Người Việt và RFA cũng là một nỗi buồn không nhỏ của người cầm
bút. Ông Đức đã trả giá cho ngòi bút của ông quá nặng rồi. Nhưng như vậy
không có nghĩa là huề. Ông chỉ mới trả giá cho ngòi bút của ông nhưng
ông còn nợ với người đã khuất, đó là Tướng Hoàng Cơ Minh cùng những vị
liệt sĩ phục quốc trong Mặt Trận Hoàng Cơ Minh. Ông bắt buộc phải trả
lời và làm rõ trắng đen vấn đề ông đã nói, gồm: Tướng Hoàng Cơ Minh cùng
những chiến hữu của ông đã lừa phỉnh bà con Việt Kiều nhẹ dạ để lấy
tiền; Và Mặt trận Hoàng Cơ Minh là một chiến khu giả.
Bên cạnh đó, ông cũng cần phải chỉ rõ cho bà con Việt Kiều biết họ đã
nhẹ dạ như thế nào, cả tin như thế nào và bị Tướng Minh lừa tiền như
thế nào. Bởi đó là những gì ông Lê Diễn Đức đã nêu, đã phổ biến trên
mạng xã hội. Nếu không chứng minh được những gì ông nói là đúng thì ông
phải công khai xin lỗi bà con Việt Kiều và phải thành tâm sám hối trước
vong linh của Tướng Hoàng Cơ Minh cũng như nhiều vị anh hùng vị quốc
vong thân khác. Bởi đây là thái độ phải lẽ, phải đạo của một trí thức.
Ngược lại, nếu ông không xem mình là một trí thức, một nhà báo thì ông
có thể im lặng, không cần nói gì cũng được, mà cũng chẳng ai trách ông
nữa đâu! Chỉ đáng buồn thôi!
Bởi vấn đề đáng buồn ở đây chính là lịch sử, là vận mệnh dân tộc,
lịch sử quá nhiều khói lửa và vận mệnh đau thương của một dân tộc như
Việt Nam đã luôn gánh chịu những mũi đâm của sự lầm lỗi và phiến diện,
thậm chí những mũi đâm của bất kính và phi nhân tính. Có những con người
sống trong môi trường tiến bộ, được đào tạo trong môi trường tiến bộ
nhưng trong huyết quản của họ lại chứa quá nhiều khói thuốc súng và ký
ức chiến tranh, tội đồ tổ tông… Chính điều này đã làm nên những mũi đâm
lịch sử, những sự mạo phạm. Và ông Lê Diễn Đức cũng đã một lần mạo phạm,
vậy thôi!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét