Từ trong nôi của Chủ Nghĩa, người Cộng sản đã đem ra hết
nhiệt tình, trí tuệ, tài nguyên để thực hiện ước mơ. Nhưng họ đã thất bại và
thừa nhận Chủ Nghĩa là không tưởng. Họ đã giải tán Liên Sô từ tháng 12 năm
1991. Bây giờ là năm 2013. Đã hơn hai chục năm rồi, dư thời gian để cho ai chậm
hiểu cũng đã phải hiểu rồi rằng chủ nghĩa CS là sai
lầm.
Trong nội bộ đảng CSVN, vấn đề duy nhứt được đặt ra đối với
các đảng viên là Chủ Nghĩa sai rồi, ta phải làm sao?
Họ chỉ có một trong ba con đường để lựa
chọn.
1- Mặc dầu biết rằng Chủ Nghĩa là sai rồi, nhưng vì địa vị,
tài sản tạo dựng bấy lâu nay nhờ có đặc quyền, đặc lợi nên một số đảng viên phải
bám lấy chế độ. Không còn phải vì ấm no của người dân, không phải vì độc lập của
Tổ Quốc, mà chỉ vì quyền lợi cá nhân mà phải quyết liệt phản động đối với mọi
đổi thay.
Cách đây 10 năm, Bùi Tín ước lượng số người này là 50 ngàn.
Bây giờ có thể đã nhơn hai là 100 ngàn người. Đem ra so với dân số khoảng 90
triệu, thì họ chỉ là một tỷ lệ 1 trên 900.
2- Mặc dầu biết rằng Chủ Nghĩa là sai rồi, nhưng vì tuổi
tác quá cao, họ không còn hơi sức để quây vòng, để nói chuyện lý tưởng nhân
sinh, họ an phận với những kỹ niệm chống Tây, chống Mỹ để tự hãnh diện lúc cuối
đời. Mấy người này từ từ chết hết rồi, bây giờ không còn mấy người ‘cách mạng
lão thành’.
Nhưng đa số là đám đảng viên trẻ. Họ gia nhập Đảng không
phải vì tốt bụng. Nhưng họ phải gia nhập Đảng để có cơ hội tiến thân. Số này có
từ 2 đến 3 triệu người. Họ sẽ không còn mù quáng như ngày xưa các ‘anh hùng liệt
sĩ’ ôm lựu đạn nhảy vào lô-cốt. Họ sẽ không chết vì ai cả, mà họ chỉ chịu chết
cho lợi ích cá nhân của mình mà thôi. Nên gió thổi ngã nào thì họ sẽ theo hướng
gió đó.
3- Những người CS hồi tâm, sau khi hiểu được rằng chủ nghĩa
CS là sai lầm, không hèn nhác chối tội, ngược lại ý thức một cách đau đớn rằng
mình cũng đã có nhúng tay vào máu, dự phần tạo dựng ra con quái vật, họ tự thấy
có bổn phận và nhận trách nhiệm từ đây làm hết sức để đền bù. Mỗi người một
kiểu, họ bắt đầu ‘hành trình đi ngược dòng đời của mình’ (Bùi
Tín).
Phải thật là lương thiện, phải thật là can đãm mới dám dấn
thân vào cuộc hành trình này.
Làm sao biết được họ có bao nhiêu người, nhưng ít
ra ta cũng biết được những người CS hồi tâm nổi tiếng như các ông Hoàng Minh
Chính, Nguyễn Kiến Giang, Nguyễn Hộ (nhưng phải thú nhận rằng, chúng tôi đã chọn sai lý tưởng: cộng sản
chủ nghĩa. Bởi vì suốt hơn 60 năm trên con đường cách mạng cộng sản ấy, nhân dân
Việt Nam đã chịu sự hy sinh quá lớn lao, nhưng cuối cùng chẳng được gì, đất nước
vẫn nghèo nàn, lạc hậu, nhân dân không có ấm no hạnh phúc, không có dân chủ tự
do. Đó là điều sỉ nhục.), Lê Hồng Hà (Bỏ điều 4 nói về sự lãnh đạo của Đảng cộng sản vì Đảng chưa xứng
đáng lãnh đạo việc xây dựng và phát triển đất nước), Trần Độ (Cái chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa của Việt Nam hiện
nay nó tàn bạo hơn cả chế độ Tần Thủy Hoàng và sự dã man của chủ nghĩa phát xít
Hít-le ), Vũ Thư Hiên, Tướng Nguyễn
Trọng Vĩnh . . Bà Dương Thu Hương.
Người bền bĩ nhứt trong việc vạch ra những sai trái của
những việc làm của Đảng CS để thuyết phục các đồng chí cũ sớm mở mắt ra là ông
Bùi Tín. Ông là tác giã ba cuốn sách: Hoa Xuyên Tuyết (1991), Mặt Thật (1994),
Mây Mù Thế Kỷ (1998) và rất nhiều bài viết ngắn và phỏng
vấn.
Giữa những người CS phản động giả đò trung kiên ôm lấy ‘chủ
nghĩa xã hội’ nhưng thật sự là để bảo vệ tài sản và địa vị của mình, muốn vậy
thì phải tước đoạt quyền làm chủ của nhân dân và những người CS hồi tâm tranh
đấu trả lại cho nhân dân quyền tự do định đoạt vận mạng của mình, ta đã thấy rõ
ràng chánh nghĩa đang ở phía nào.
Trong cuộc đọ sức này, tôi chưa thấy vai trò giúp sức của
những lãnh tụ quốc gia. Đáng tiếc hơn nữa, có người nhân danh ‘quốc gia’ để sỉ
nhục những người CS hồi tâm.
Năm xưa, lúc Thượng Tá Tám Hà về hồi chánh, ông đã được đón
tiếp lịch sự và được trọng đãi. Tôi không biết lúc Thượng Tá Tám Hà về hồi chánh
với VNCH, có ai có can đãm đứng trước mặt Tám Hà mà hỏi ‘trước khi hồi chánh,
anh đã giết bao nhiêu người lính Cộng Hòa?’
Vậy tại sao bây giờ ra được ngoại quốc rồi lại có quá nhiều
‘dũng khí’ đem chuyện cũ của Hoàng Minh Chính, của Nguyễn Hộ của Bùi Tín hay gần
đây của Hồ Ngọc Nhuận, của Huỳnh Tấn Mẫm mà hạch sách, mà mạ lỵ? Cách cư xử
không mã thượng này gián tiếp bôi
lọ danh dự và hạ thấp phẫm giá của người quốc gia chân chính lại
không giúp ích gì cho mục tiêu chống cộng, ngược lại nó chận con đường trở về
với dân tộc, nó có tác dụng chống phụ Việt cộng.
Người cộng sản hồi tâm là ai?
Đó là những người cộng sản tự mình tìm cách thoát ra được
cái mê hoặc của Chủ Nghĩa, tìm lại được cái bản ngã của mình, tìm lại được cái
lương tâm của con người. Họ không phải chỉ lèo tèo mấy người nổi tiếng nêu ở
trên mà là một số rất đông đảng viên, vì Trời Đất đã ban cho mọi người - không
phân biệt học nhiều hay học ít - cái khả năng biết phân biệt cái đúng cái
sai.
Người cộng sản hồi tâm là người lương thiện. Theo Hà Sĩ
Phu, một khi họ trở thành lương thiện thì họ hết là cộng sản
rồi.
Vì sau cùng, chính những người cộng sản hồi tâm mới có khả
năng giúp đất nước vượt qua cuộc khủng hoảng hôm nay.
Và đúng ngay lúc này, đây mới thật là một hành động cứu
nước.
Đây mới là một hành động yêu nước.
Phối hợp với những người CS hồi tâm là Lực Lượng Dân Tộc
Việt Nam do các người Lãnh Đạo Tôn Giáo và những người đấu tranh Dân Chủ có quần
chúng trong nước và hải ngoại góp sức, ta thấy mặt trận đã bày ra rồi –
không cần đánh cũng đã biết ai
thắng ai thua rồi - và bất luận sắp tới đây, Điều 4 của Hiến Pháp
1992 có bị bỏ liền hay không nhưng nhứt định sớm muộn gì nó phải bị bỏ và chế độ
phải được thay đổi.
Đây không phải là một kiến nghị để xin xỏ mà đây là một đòi
hỏi, bắt buộc phải thực hiện. Đòi hỏi này dựa trên
1. Không có chánh danh của chế
độ
2. Các nhân quyền căn bản của công
dân
3. Bọn phản động chỉ là một con số rất
nhỏ
4. Sức ép không cưỡng nổi của quần chúng có tổ
chức và Lãnh Đạo.
BÀN CỜ ĐÃ SẮP XONG RỒI.
HỒ TẤN VINH
Melbourne
1 tháng 6 năm 2013
0 nhận xét:
Đăng nhận xét