Bà Đầm xòe.
Kể từ thời nhà Lý có chuyện
Lý Thường Kiệt đem quân đánh úp châu Ung và châu Khiêm thì Đai Việt ta đã bị
Hán tặc xâm lăng cưỡng chiếm một phần lớn lãnh thổ, và Hán hóa một phấn lớn dân
tộc. Rõ nhất là hai tỉnh bây giờ Trung Quốc gọi là tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây
trước đây là của Đại Việt. Bà Trưng bình định 55 thành trì của Tô Định phần nhiều
là ở hai tỉnh này. Thực tế đến nay đền thờ Bà Trưng ở hai tỉnh đang thuộc về Tầu
Cộng này, đền thờ hai Bà có thể còn nhiều hơn đền thờ ở nước Việt Nam bây giờ.
Kể từ khi Việt Nam còn lại
một thẻo đất nho nhỏ chạy dài theo chân dãy Trường Sơn và bị ép lại bởi biển
Đông, Đại Việt luôn phải tồn tại trong điều kiện vừa mềm và cứng với thiên triều.
Mềm là từ triều đại nhà
Đinh cho đến nhà Hậu Lê đều phải cống nạp lễ vật và cúi đầu nhận sắc phong Nam
Vương của thiên triều.
Cứng là hễ thiên triều
nhân cơ hội nước ta có rối ren liền đưa quân sang xâm lược với bất cứ chiêu bài
gì, như thời Tống là để phù Đinh, thời Lý là để phù Tiền Lê, thời Trần là để
phù Lý, thời Hồ Quý Ly là để phù Trần, thời Quang Trung là để phù Hậu Lê… thì
liền bị quân và dân Đại Việt kiên quyết đánh đuổi, và bao giờ cũng giành được
thắng lợi.
Mềm là một sách lược của
cha ông ta qua các vương triều. Cứng là một ý chí, một quyết tâm sắt đá phải bảo
vệ đất nước bằng mọi giá.
Mềm là để kiềm chế máu xâm
lăng của thiên triều để thiên triều tưởng rằng Đại Việt ta đã thần phục họ. Cứng
là luôn luôn đánh đuổi chúng ra khỏi đất nước.
Mềm chỉ là sách lược ngoại
giao.
Trong khi phải ngọt nhạt,
thậm chí chịu nhục với thiên triều thì bên trong các triều đại của Đại Việt ta
vừa công khai vừa ngấm ngầm giáo dưỡng cho mọi tầng lớp người trong xã hội biết
Hán tặc luôn là kẻ thù trực tiếp, nguy hiểm và truyền kiếp của dân tộc Việt.
Người dân Việt muốn còn dân tộc, muốn còn đất nước thì phải luôn trong tư thế sẵn
sàng chiến đấu chống lại thiên triều. Nếu các triều đại nước ta không thực hiện
sách lược giữ nước cương nhu như vậy, mà lại ém nhẹm thông tin, lại bắt toàn dân
cũng phải cúi đầu nhận về cái nhục của của vương, hầu, khanh, tướng trong sách
lược ngoại giao thì tôi tin dân tộc Việt đã bị thiên triều nuốt chửng từ ngàn
xưa rồi.
Cho nên bên những hình ảnh
vương, hầu, khanh, tướng thay mặt con dân giả vờ thần phục, chấp nhận nín nhịn,
chịu nhục, các vương, hầu, khanh, tướng không bao giờ để cho dân Việt học theo
cách chịu nhục của vương, hầu, khanh, tướng với thiên triều mà ngược lại luôn cổ
súy, giáo dưỡng, chăm chỉ luyện gươm, mài kiếm sẵn sàng chống lại sự xâm lăng của
thiên triều bất kỳ lúc nào. Bởi vậy trong dân Việt mới mấy ai không biết về bài
thơ thần của nước Việt:
“Sông núi nước Nam vua Nam ở
Sách trời đã chép rành rành
Bọn giặc (Hán tặc) cớ sao sang xâm lược
Chúng bay chỉ chuốc lấy bại vong” .
Mới mấy ai không biết Cáo
Bình Ngô của Lê Lợi và Nguyễn Trãi khi ngẩng cao đầu tự tin mắng vào mặt vua
Minh của thiên triều là “Thằng nhãi con
Tuyên Đức lại động binh không ngừng…”
Mới mấy ai không biết hào
khí Quang Trung: “Đánh cho chúng để đen
răng, đánh cho chúng phải dài tóc. Đánh cho chúng phải mở mắt ra rằng Việt Nam
là đất nước anh hùng có chủ…”.
Mới mấy ai không biết ý
chí nhà Trần “Một tấc đất ở biên cương mà
bị mất vào tay giặc thì tướng có trách nhiệm, và cả dòng họ phải chịu tội chém
đầu”.
Vì thế mà mới có kế tiếp
các triều đại của Ngô Quyền, của Lê Hoàn, của Trần đóng cọc trên sông Bạch Đằng.
Mới có nhà Trần ba lần lừng
lẫy đánh thắng quân Nguyên Mông hùng mạnh.
Mới có nhà Hậu Lê với chiến
công oanh liệt trước quân thiên triều “Thây
chết đầy sông, tanh hôi vạn dặm, Thôi Tụ lê gối dâng tờ tạ tội, Thương thư
Hoàng Phúc trói tay để tự xin hàng, Ải chi Lăng Liễu Thăng bị phay đầu…”; mới
có "Thái tử Thoát Hoan chui vào ống
đồng chạy trốn, Mới có "Gò Đông
Đa mồ chôn 20 vạn quân Thanh xâm lược”…
Vân vân.
Đó là mạch ngầm sức mạnh của
dân tộc mà các triều đại chưa bao giờ quên, chưa bào giờ ngừng bồi đắp, rèn luyện,
tích tụ, dù vua chúa tỏ ra khúm núm như thế nào với thiên triều đi nữa.
Đó là bản lĩnh của các
vương triều Đại Việt trải qua cả ngìn năm giữ nước và xây dựng đất nước.
Như vậy sự cúi đầu nhận sắc
phong của thiên triều, cống nạp cho thiên triều hay sự ngoan với thiên triều chỉ
là sách lược, bản chất chỉ là sự cung kính giả vờ nhằm giữ được "hòa hiếu"
với thiên triều càng lâu càng tốt, nó là cái vỏ ngoài che một sự thật rằng dân
tộc Việt muốn tồn tại thì lúc nào cũng phải sẵn sàng chiến đấu bảo vệ đất nước
trước thiên triều.
Chính quyền Cộng sản ngày
nay vin vào sự “thần phục” sách lược của cha ông ta để cho rằng thời nào nước
ta cũng phải mền với thiên triều (Bây giờ thiên triều có tên là Tầu Cộng). Rồi
vì vậy mà chúng mới “môi hở răng lạnh, mới
tình đồng chí mặn nồng, mới 4 tốt, 16 chữ vàng, mới hai dân tộc tương đồng, mới
hai nước cùng là cộng sản cùng thờ cha Mác- Lê nin”. Họ kiên trì truyên truyền
bắt dân ta cũng phải tin "tình hữu
nghị, tình đồng chí, tình láng giềng, tình cùng tồn tại cùng phát triển"
của Tầu Cộng đối với nước ta là có thật.
Và để chứng minh cái tình
hữu nghị cùng tồn tại cùng phát triển “có thật” đó, họ đã âm thầm dâng cho thiên
triều đất ở Ải Bắc, ở Vịnh Bắc Bộ, ở Hoàng Sa và một số đảo ở Trường Sa, và ém
nhẹm những trang sử hào hùng chống Hán tặc của dân tộc, ém nhẹm máu xương của lớp
lớp con em dân tộc mình vì đất nước đã chống Tầu Cộng mà hy sinh; đồng thời còn
bắt bớ, đánh đập, cầm tù thậm chí là thủ tiêu những ai phê phán, chống lại cái
tình hữu nghị đó.
Vin vào sách lược “thần phục”
của cha ông ta chúng cố tình muốn thủ tiêu bản chất tích tụ kháng Hán tặc ngàn
năm của dân Việt, bắt dân Việt phải thần phục Tầu và đồng lòng dâng đất nước,
dâng dân tộc cho Tầu Cộng cùng chúng nó.
Thực chất là chúng muốn lấp
liếm cái đường lối "kiên trì hòa đồng
hai nước thành một nước" của thiên triều. Thực chất là chúng muốn bán
nước Việt kỳ được cho Tầu Cộng.
Đó là chiêu trò đường lối
ngu ngốc, đồi bại, phản bội tiền nhân, phản bội dân tộc của họ.
Nó hoàn toàn không đúng với
sách lược ở các vương triều của nước ta trước đây.
Một sự uốn lưỡi ngu ngốc,
đồi bại và có chủ đích.
BĐX
0 nhận xét:
Đăng nhận xét