Sau ngày khám phá ra bác và băng của
bác tệ hơn là đồ bỏ, em vứt khăn quàng đỏ, chạy mặt bác một mạch xuống
tàu há mồm của thằng Tây trước đây em chẳng những không ưa gì mà còn oán
hận nó, vì tàu bay nó bắn phá khiến em phải đốt đuốc đến trường giữa
đêm khuya, để bất đắc dĩ thành “thằng Bắc Kỳ ri cư”.
Em tưởng chạy mặt bác xuống phía Nam vĩ tuyến 17 là tránh được cái mặt
bác, nào ngờ thỉnh thoảng em lại bị nằm mơ thấy “Người” mà một bộ phận
không nhỏ gọi là Cáo. Đúng là ghét của nào trời trao của nấy. Đêm qua,
một lần nữa, em lại mơ gặp bác Cáo, à quên, bác Hồ.
Số là, em vừa tắt đài sau trận banh Mỹ - Bỉ ở vòng 16 Guơ- Cấp
Bờ-Ra-Dziêu, phủi chân leo lên giường với hình ảnh thủ môn của đội Mỹ là
anh Tim Hô Guơ (Tim Howard) nhào lộn, tung bay ngang dọc còn hơn Từ Hải
“nào biết trên đầu có ai”, cứu nguy 16 bàn thua trông thấy cho đội banh
nước xui gia của chú Ba Ếch. Nằm trên giường, em chỉ nghĩ đến “sự
nghiệp” của anh Hô Guơ “sống mãi” trong giấc ngủ của em.
Bổng dưng em ngửi thấy mùi khét rồi thấy một lão già lù lù đứng dưới
chân giường. Em không nhận ra ai, nhưng thấy ánh mắt quen quen, và em
đinh ninh ông này đã đi qua đời em. Có lẽ ông lão thấy em bối rối, vội
vàng lên tiếng:
-“Bác đây!”
Em nghe tiếng “bác đây”, liền lục tung trí nhớ, nhưng không thấy trong
bà con họ hàng em có ông bác nào mặt mày tóc tai như thế này cả. Ông lão
đánh hơi em rất đỉnh cao trí tuệ, nên lại tự giới thiệu:
-“Tèo ơi, bác Hồ đây!”
“Bác Hồ”! Chao ôi, ai chứ bác Hồ em còn lạ gì. Mới năm tuổi em đã
biết phân biệt xuất sắc và tài tình bác Hồ với bác Hồ rồi cơ. Trước kia
em thuộc nằm lòng 'Râu bác dài tóc Bác bạc phơ'. Sao bác này tóc
he he giống Xuân Tóc Đỏ, râu lại nỏ có, Mỹ gọi là nô he (no hair). Em
lại dụi mắt, vẫn không tài nào nhận ra đó là bác Hồ. Bác hiểu ý, liền
giải thích:
-“Tèo ơi, Bác Hồ đây mà. Bác thay đổi ngoại hình vì bác ở dưới ấy về.
Lửa nó phơ rụi râu bác, tóc thì như lửa gần rơm nhưng may không cháy,
chỉ chuyển màu, từ bạc phơ sang he he.”
Bác Hồ mà “ở dưới ấy về”? Em không tin vì em đã được dạy bác là
thánh nhân, thánh trên trời, thánh cả dưới đất; làm gì có thánh dưới địa
ngục, và vào chùa Đại Nam Quốc Tự ở Bình Dương, em thấy tượng bác Hồ
bằng vàng đặt ngồi trước mặt Phật Thích Ca.
Nhưng khi nghe cái giọng đã trọ trẹ, lại Nghệ không ra Nghệ, Riềng không
ra Riềng thì em giác ngộ kách mạng ngay đây đích thực chính là bác Hồ,
chứ còn ai trồng khoai đất này.
Nhưng, lại nhưng, em vẫn chưa đã thông tư tưởng: nếu ở dưới ấy về thì
mặt mày bác đỏ chứ sao lại xanh xao thế này. Ở Bờ Ra Dziêu mới nóng tới
37 độ C mà cầu thủ chơi Guơ Cấp mặt ai cũng đỏ au, trọng tài phải cho
nghỉ uống nước cho hạ hỏa, huống chi lửa a tỳ nóng cả tỷ độ, sao mặt bác
vẫn xanh xao là làm sao.
Quả đúng là ranh bất hư truyền, bác tinh như chồn. Chưa đợi em hỏi, bác đã báo cáo ngay:
-“Tèo thông cảm cho bác, sỡ dĩ mặt bác xanh “mét như dái ngâm dấm” ra
ri (thế này) là vì ở dưới ấy các đồng chí qủy cái toàn đẹp như tiên.
Nhớ hồi còn ở cõi dương, vú sữa Miền Nam thua xa mà bác còn ních đứ đừ,
huống chi bây giờ toàn quỷ chân dài; hỏi mần răng mặt bác không xanh
được .”
Nghe bác Hồ thành thật khai báo, em thông cảm cho bác và không còn thắc
mắc gì về sự đổi mới… dung nhan của bác nữa. Được em nhân đạo khoan
hồng, nhất trí đồng ý ông lão đứng đó là bác Hồ, bác trở nên hồ hởi phấn
khởi ra mặt. Bác đi vào chủ đề:
-“Cu Tèo này, thời gian qua thiên hạ bàn tán ầm lên rằng bác đây, tức
Hồ Chí Minh, từng là Chủ tịch nước VNDCCH (bây giờ đổi thành CHXHCNV)
không phải là người Việt mà là người Tàu, sắc tộc Hẹ ở Đài Loan. Trước
sự cố này, bác cực kỳ bức xúc, nhưng chẳng biết tỏ cùng ai. Bác bây giờ
cô đơn lắm: các chú ấy mồm thì hô “sống và làm việc theo tư tưởng và đạo
đức Hồ Chí Minh”, nhưng làm thì toàn ngược lại. Thực ra thì cũng tại
bác trước đây đã lỡ dại nói với chú Nguyễn Văn Trấn tại Đại Hội Hai của
Đảng ở Việt Bắc năm 1951, là Bác chẳng có tư tưởng nào cả ngoài tư tưởng
chủ nghĩa Mác; đã thế, về sau bác còn bị Chế Lan Viên nó bồi thêm cho
một cú, “Bác Mao nào ở đâu xa. Bác Hồ ta đó chính là bác Mao”. Còn đạo
đức thì, bác gái gú lung tung, chôm chỉa (tư tưởng, thơ văn) linh tinh
giết người như ngóe, bán đứng cụ Phan Bội Châu vân vân, làm đách gì có
mà bảo đạo đức Hồ Chí Minh.
“Cô đơn như vậy nên bác chỉ biết tìm đến Tèo may ra còn nể tình đồng hương để xả xúc, tức giải tỏa bức xúc.”
Em thấy hai mắt bác láo liêng một chút rồi nói tiếp với giọng run run:
- “Bác muốn biết Tèo nghĩ ra răng về sự cố này tức là chuyện người ta đang xét lại lý lịch của bác?”.
Tưởng gì chứ chuyện bác là Hồ Hẹ hay Hồ Nghệ, đối với em không thành vấn đề nên em trả lời bác ngay:
- “Bác đừng lo con bò trắng răng. Hồ Hẹ hay Hồ Nghệ thì cũng đều là
Hồ cả. Hồ nào thì cũng chính là Hồ đang đưa dân tộc và đất nước Việt Nam
đến chốn điêu linh và diệt vong.”
Nghe Tèo nói đến đây, bác Hồ biến mất,
Đó là đầu đuôi câu chuyện đêm qua em mơ gặp bác Hồ.
Nguyễn Bá Chổi
0 nhận xét:
Đăng nhận xét