Đủ mọi loại an ninh, cảnh sát, dân phòng đứng sau hàng rào sắt chận đường người biểu tình chống Trung quốc ở Hà Nội ngày 18/5/2014. (Hình: HOANG DINH NAM/AFP/Getty Images) |
Song Chi
Đã
hơn 2 tháng trời kể từ khi Trung Cộng đưa giàn khoan khủng Hải
Dương-981 cùng lực lượng tàu bảo vệ các loại vào sâu trong vùng biển
thuộc lãnh hải của Việt Nam.
Đọc báo thì thấy
Trung Cộng ngày càng ngang ngược và ít nhất, đã coi vùng biển thuộc chủ
quyền của Việt Nam là ao nhà của họ, họ muốn làm gì thì làm. Tha hồ điều
bao nhiêu tàu, kể cả máy bay quân sự đến bảo vệ giàn khoan, hung hăng
đâm húc tàu cá của ngư dân và tàu của lực lượng cảnh sát biển, lực lượng
kiểm ngư Việt Nam, tha hồ muốn đưa thêm mấy giàn khoan nữa thì đưa…
Trong khi đó, nhà cầm quyền Việt Nam làm gì?
Họ đẩy ngư dân ra làm “lá chắn sống”, để mặc cho lực lượng tàu chấp
pháp Việt Nam nhọc nhằn đối phó với tàu bảo vệ của Trung Quốc đông, lớn
mạnh và hiện đại hơn gấp bội, còn họ ngồi ở Ba Đình chơi trò mỵ dân.
Sau một thời gian im lặng như không hề tồn tại khi giặc đã vào đến
cửa nhà, các nhân vật lãnh đạo cao cấp nhất của Việt Nam bắt đầu xuất
hiện, tuyên bố chỗ nọ chỗ kia.
Người thì “chém gió” ở ngoài nước, tuy chỉ mới vài câu khá mạnh mà dân chúng đã hết sức vui mừng, chỉ có điều sau đó không thấy hành động gì khác. Người thì đi thăm hỏi, vỗ vể, khích lệ ngư dân, cảnh sát biển, tuyên bố sẽ giữ vững chủ quyền, rằng cả dân tộc này sẽ không cúi đầu, rằng sẽ đòi lại Hoàng Sa Trường Sa mà nếu đời này không đòi được thì đời con cháu…
Người thì “chém gió” ở ngoài nước, tuy chỉ mới vài câu khá mạnh mà dân chúng đã hết sức vui mừng, chỉ có điều sau đó không thấy hành động gì khác. Người thì đi thăm hỏi, vỗ vể, khích lệ ngư dân, cảnh sát biển, tuyên bố sẽ giữ vững chủ quyền, rằng cả dân tộc này sẽ không cúi đầu, rằng sẽ đòi lại Hoàng Sa Trường Sa mà nếu đời này không đòi được thì đời con cháu…
Người khác lại nhắn nhủ người dân hãy tiếp tục kiên nhẫn, bình tĩnh,
bởi không ai chọn được láng giềng, có thế nào thì cũng phải ăn đời ở
kiếp với nhau…
Bên cạnh đó, họ thả cho dân làm những việc yêu nước kiểu như những
phong trào “cả nước hướng về Trường Sa Hoàng Sa”, “chung tay đóng góp
cho biển Đông, cho ngư dân”, khuyến khích công nhân, dân nghèo nhịn ăn
nhịn mặc để hỗ trợ cho ngư dân…Nhưng tất nhiên, không được biểu lộ lòng
yêu nước bằng cách xuống đường biểu tình phản đối Trung Quốc vì như vậy
sẽ làm Trung Quốc giận.
Tương tự, những cái gì có thể xoa dịu được phần nào sự bức xúc, phẫn
nộ của người dân nhưng lại không chọc giận Trung Cộng thì họ làm. Ví dụ
như cam kết sẽ không liên minh quân sự, không tìm kiếm đồng minh với bất
cứ nước nào, cũng không kiện Trung Cộng ra tòa án quốc tế v.v…
Thật ra, ai có hiểu biết cũng thấy rõ rằng tham vọng của Trung Cộng
là chiếm gần như toàn bộ biển Đông, tiếp theo thực hiện giấc mơ Trung
Hoa vươn lên thay thế Hoa Kỳ lãnh đạo thế giới. Và trên chặng đường dài
đó, bước đầu tiên là phải giải quyết Việt Nam, một cái gai vừa khó nhổ
do chí khí quật cường của dân tộc Việt, nhưng cũng vừa rất dễ do nhà cầm
quyền Việt Nam đã bị Trung Cộng mua chuộc, gài bẫy, trói tay từ lâu.
Trước những mục tiêu, chiến lược rõ ràng như vậy, việc cố gắng nhịn
nhục, tìm mọi cách để gìn giữ mối quan hệ giữa hai bên theo cái cách mà
nhà cầm quyền Việt Nam đã và đang làm bao lâu nay là hoàn toàn thất bại.
Dù nhà nước Việt Nam có cố tránh chiến tranh bằng mọi giá, họ cũng chỉ
kéo dài thêm được một thời gian, vấn đề có đánh hay không, và bao giờ,
hoàn toàn tùy thuộc vào ý muốn của Bắc Kinh.
Chưa kể, khác với Hoa Kỳ hay các nước văn minh tự do dân chủ khác,
đấu tranh với một nhà nước độc tài như Trung Cộng mà sử dụng sức ép từ
truyền thông hay dư luận trong ngoài theo kiểu “quan ngại, phản đối,
kịch liệt lên án” rồi không làm gì, là không ăn thua.
Trung Cộng không sợ dân, không sợ báo chí như các nước dân chủ. Báo
chí truyền thông, luật pháp nằm trong tay nhà cầm quyền. Còn người dân
Trung Hoa, lâu nay Bắc Kinh đã tuyên truyền tẩy não, kích động lòng tự
hào dân tộc, tự hào nước lớn cho dân chúng nên họ tin theo và cho là
chính phủ đúng còn những nước láng giềng mới sai trái.
Bắc Kinh thật ra cũng chẳng sợ dư luận quốc tế. Khi nào thế giới phản
ứng căng quá thì tạm thời lùi lại một bước, rồi khi mạnh hơn, khi có cơ
hội, lại dấn tới. Không có đồng minh bạn bè nhưng Bắc Kinh vẫn có thể
sử dụng ưu thế nước lớn và đồng tiền để mua chuộc một số nước, khiến các
nước này đứng ngoài cuộc những sự kiện tranh chấp trên biển Đông, biển
Hoa Đông.
Như vậy, tất cả những biện pháp đối phó nửa vời của nhà cầm quyền Việt Nam lâu nay nhằm mục đích gì?
Thứ nhất, để chứng minh với người dân rằng họ vẫn đang làm tất cả để
bảo vệ chủ quyền, rằng họ đang kiên trì theo đuổi đường lối hòa bình chứ
không phải họ hèn, họ bán nước. Thứ hai, để thế giới thấy Việt Nam là
nạn nhân và ủng hộ.
Mục đích đó có thể đạt được trong thời gian ngắn hạn, nhưng sau đó
lại gây ra những hậu quả tệ hại hơn. Giống như một người bị ung thư giai
đoạn cuối nhưng lại né tránh đối diện với sự thật, chỉ tiêm thuốc an
thần và sử dụng những biện pháp như chữa ghẻ, cuối cùng cũng phải chết.
Đối với quốc tế, lúc đầu khi Trung Cộng mới đưa giàn khoan vào vùng
biển thuộc chủ quyền của Việt Nam và nhà nước Việt Nam lên tiếng, đa số
các nước đều ủng hộ Việt Nam, chỉ trích mạnh mẽ Trung Cộng. Khiến Bắc
Kinh sau đó phải tiến hành chiến dịch tuyên truyền chống lại Việt Nam mà
họ gọi là “làm cho thế giới hiểu rõ sự thật” và những hành động “đáp
trả” lại.
Trong đó có việc đi trước một bước, kiện Việt Nam ra trước Liên Hiệp
Quốc, với những “bằng chứng” thừa nhận Trường Sa Hoàng Sa là của Trung
Cộng, từ phía chính phủ nước VNDCCH trước đây.
Nhưng sau một thời gian, thấy Việt Nam không có phản ứng gì mạnh mẽ
khác hơn, trái lại các lãnh đạo Việt Nam cứ phát biểu “trống đánh xuôi
kèn thổi ngược”, bất nhất, thậm chí Hà Nội vẫn tỏ ra muốn duy trì mối
quan hệ với Bắc Kinh. Dư luận quốc tế liền ngãng ra, chuyển sang những
sự kiện mới nóng bỏng hơn.
Đối với người dân Việt Nam, sau một thời gian phẫn nộ, mỏi mòn chờ
đợi những phản ứng tích cực, dứt khoát hơn từ phía nhà cầm quyền, cũng
dần dần nản chí trước những hành động “nói nhiều mà làm chẳng bao
nhiêu”. Trước sự trì trệ, bạc nhược không hề muốn thay đổi trong chính
sách ngoại giao, quốc phòng của nhà nước cộng sản Việt Nam.
Những người yêu nước, nóng lòng quan tâm đến vận mệnh đất nước, tiếp
tục bày tỏ tâm trạng bức bối, căm giận, tuyệt vọng trên các trang blog,
trang mạng xã hội. Còn lại đa số người dân tiếp tục quay cuồng với cơm
áo gạo tiền và bao nhiêu mối lo toan hàng ngày.
Trong khi đó, Trung Cộng, thông qua phép thử giàn khoan Hải Dương 981
đã hoàn toàn hiểu rõ tâm trạng, nội tình của nhà cầm quyền Việt Nam,
nên tiếp tục công khai làm những gì chúng muốn mà cũng chưa cần phải
trừng phạt Việt Nam nặng hơn.
Quan sát tất cả những việc làm, cách đối phó lại với Trung Cộng của
nhả cầm quyền Việt Nam trong suốt thời gian qua, không có cách hiểu,
cách lý giải nào hơn là họ đã giương cờ trắng đầu hàng giặc, thậm chí đã
bán nước từ lâu.
Và ngay đến cả hai chữ bán nước bây giờ họ cũng chằng thèm sợ, chẳng thèm quan tâm nữa.
Điều quan tâm duy nhất của họ bây giờ chỉ là làm sao kéo dài được chế
độ thêm một thời gian, tiếp tục giữ ghế và kiếm chác thêm. Việc trả nợ
hay đòi lại chủ quyền những vùng đất, biển, đào đã mất, họ ủy thác lại
cho… con cháu.
Người ta đã nói nhiều về sự tàn ác, đặc biệt đối với nhân dân mình,
của các nhà nước cộng sản khác nhau trên thế giới từ Liên Xô, Đông Đức,
Rumani…, Trung Quốc, Việt Nam, Bắc Hàn, Cambodia…Nhưng với nhà nước cộng
sản Việt Nam, cần phải nói thêm, chưa thấy một nhà cầm quyền nào vô
trách nhiệm với dân với nước như vậy. (SC)
Song Chi
0 nhận xét:
Đăng nhận xét