Từ lâu tôi luôn tự hỏi phải chăng ngày 2 tháng 9 năm 1945 thật
sự là ngày độc lập của nước Việt Nam mới sau gần một thế kỷ làm thuộc địa của
Pháp? Trước khi trả lời câu hỏi nghiêm túc này, cần lần giở lại các trang sử
hiện đại của nước nhà, để ghi nhận một số sự kiện quan trọng sau đây:
Ngày 9/3/1945, Nhật đảo chính Pháp. Tranh thủ sự ủng hộ của
người Việt, cùng những nước Á châu khác đang bị Nhật chiếm đóng, Nhật trao trả
độc lập cho Việt Nam. Ngay sau đó, vào ngày 11/3/1945, vua Bảo Đại ký đạo dụ
"Tuyên cáo Việt Nam độc lập", tuyên bố hủy bỏ Hòa ước Patenôtre ký với Pháp năm
1884 cùng các hiệp ước nhận bảo hộ và từ bỏ chủ quyền khác, khôi phục nền độc
lập của đất nước, thống nhất Bắc Kỳ, Trung Kỳ và Nam Kỳ. Đây là thời điểm đáng
lưu ý.
Ngày 7/4/1945, vua Bảo Đại chuẩn y thành phần nội các mới, trong
đó học giả Trần Trọng Kim trở thành Thủ tướng đầu tiên của một nước Việt Nam độc
lập. Tháng 6/1945, chính phủ Trần Trọng Kim đặt quốc hiệu là Đế quốc Việt Nam.
Đến khi Nhật đầu hàng phe Đồng minh, Thủ tướng Trần Trọng Kim vào ngày 16/8/1945
khẳng định bảo vệ nền độc lập vừa giành được. Sau đó, vào ngày 18/8/1945, vua
Bảo Đại tái xác nhận nền độc lập của Việt Nam đã công bố vào ngày 11/3/1945.
Cần lưu ý, tuy là một chính quyền thực tế và chính danh từ tháng
3/1945, nhưng Đế quốc Việt Nam không đủ lực lượng quân sự để kiểm soát tình
hình. Đất nước rơi vào tình trạng hỗn loạn về chính trị. Nhiều tổ chức và đảng
phái hình thành trước đó đã tranh thủ thế đứng chính trị riêng trước vận hội mới
của Việt Nam, trong đó Việt Minh dường như là lực lượng được tổ chức hoàn bị
nhất, khả dĩ tranh giành quyền lực vượt trội.
Từ ngày 19/8/1945 tại các địa phương trên cả nước, Việt Minh
tiến hành đảo chính cướp chính quyền, buộc nhà nước Đế quốc Việt Nam chuyển giao
quyền lực, một sự kiện mà sau đó được gọi là “Cách mạng tháng Tám”. Trước tình
thế đó, vua Bảo Đại quyết định thoái vị và giải tán chính phủ Trần Trọng Kim. Dù
tồn tại không bao lâu và phải dung hòa ảnh hưởng của các thế lực quốc tế cùng
chủ thuyết Đại Đông Á của Nhật, nội các Trần Trọng Kim đã cố gắng đặt nền móng
xây dựng một thể chế chính trị độc lập và mang đến niềm hy vọng về nền tự chủ
đầu tiên cho Việt Nam sau ngần ấy năm lệ thuộc Pháp.
Ngày 2/9/1945, chớp thời cơ về một khoảng trống quyền lực và sự
yếu kém của các đảng phái chính trị khác tại Việt Nam khi ấy, đại diện Việt Minh
là ông Hồ Chí Minh đã đọc bản Tuyên ngôn Độc lập trong một buổi lễ long trọng
tại Hà Nội, và sau đó tuyên bố thành lập nước Việt Nam Dân chủ Cộng
hòa.
Sơ lược lại một giai đoạn lịch sử đầy biến động như trên để thấy
rằng nhiều điều bấy lâu nay bộ máy tuyên truyền và giới sử nô mặc định là đương
nhiên đúng rất cần xem xét lại một cách công tâm, chẳng hạn nội các Trần Trọng
Kim có thật là “bù nhìn” không, và ngày 2/9/1945 phải chăng là ngày độc lập trên
phương diện thực tế và pháp lý?
Như đã nói trên, sau khi bị quân đội Nhật đảo chính tại Đông
Dương, nước Pháp trên thực tế đã đánh mất quyền kiểm soát về chính trị và quân
sự ở các nước này, dù họ chưa bao giờ muốn từ bỏ thuộc địa béo bở như thế. Với
tư cách là một đại diện chính danh và hợp pháp của một chính quyền đã và đang
cai trị đất nước liên tục từ năm 1802, vua Bảo Đại ngay lập tức tuyên cáo Việt
Nam độc lập. Ông đã thủ giữ vai trò đại diện đương nhiên của quốc dân và quốc
gia trong sự chuyển tiếp từ thể chế chính trị cũ sang thể chế mới, mà không một
nhân vật chính trị nào đương thời hội đủ tư cách thay thế được. Do đó, xét về
phương diện thực tế và pháp lý, Việt Nam đã thực sự độc lập từ ngày 11/3/1945.
Vậy không lý gì đến ngày 2/9/1945 người ta lại cần tuyên bố độc
lập một lần nữa, mà người tuyên bố đơn thuần chỉ là thủ lĩnh của một phong trào
chính trị, dù là mạnh nhất trong số nhiều tổ chức và đảng phái khác nhau cùng
tồn tại khi ấy, và người đó cũng chưa bao giờ được quốc dân lựa chọn hoặc công
nhận, dù mặc nhiên hay bằng một thủ tục hợp pháp, là đại diện chính danh của
quốc gia tính đến thời điểm ấy.
Cần lưu ý, trước thời điểm 2/9/1945 danh tính Hồ Chí Minh chưa
từng được biết đến rộng rãi như một nhân vật chính trị có uy tín, còn Nguyễn Ái
Quốc chỉ nổi danh như một trong các nhà cách mạng đương thời tranh đấu cho nền
độc lập của Việt Nam mà thôi. Hai tên ấy của một con người vốn luôn thích bí ẩn,
dù về sau rất nổi tiếng, vẫn chưa đủ mang đến cho ông tư cách chính danh và hợp
pháp vào lúc đó để có thể đứng ra đại diện tuyên bố độc lập cho quốc gia.
Tất nhiên, chân lý thuộc về kẻ mạnh, nên khi thắng cuộc người ta
có thể diễn giải mọi sự kiện lịch sử theo ý riêng của mình, rằng ngày 2/9/1945,
chứ không phải ngày 11/3/1945, trở thành ngày độc lập của nước Việt Nam mới. Tuy
nhiên, với cách đọc sử không lệ thuộc vào ý thức hệ, từ lâu tôi đã bác bỏ lối
tường thuật và nhận định lịch sử theo hướng bóp méo vì mục đích chính trị như
vậy. Cho nên, nếu gọi đó là ngày khai sinh ra nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa,
còn có thể đồng ý, nhưng nếu áp đặt đấy là ngày độc lập thì dứt khoát không
đúng, bởi với tôi chỉ có thể là ngày 11/3/1945 khi vua Bảo Đại tuyên cáo Việt
Nam độc lập mà thôi.
LS Lê Công Định
0 nhận xét:
Đăng nhận xét