Ông Trọng học chuyên ngành Xây dựng Đảng. Ông leo lên đỉnh quyền lực
bằng những bài đăng trên báo Đảng. Những người cùng phe phái gọi ông là
“Nhà lý luận hàng đầu của Đảng”. Giới bình dân gọi ông là Trọng lú. Cư
dân mạng gọi ông là Trọng giáo mác. Bởi ông lớn lên từ nôi tuyên giáo,
được bú mớm bằng bình sữa Mác – Lê).
Trở thành Tổng Bí thư vào đầu năm 2011, ông ban hành “Một số vấn đề cấp
bách về việc xây dựng Đảng hiện nay.” Tưởng ông có chiêu gì độc lắm na
ná như chiến dịch “Săn cáo” hay “Đả hổ giệt ruồi” của Tập. Té ra ông hô
hào “phê và tự phê”.
Của đáng tội, những đứa trẻ lớn lên ở miền Bắc, vào thập kỷ 1960s đã
ngồi xổm lên cái trò này rồi. Bởi nó không thể giết nổi một con muỗi nói
gì đến con quái vật tham nhũng. Vậy mà ông Trọng lại coi nó là một cứu
cánh, một thứ bùa thiêng, một phép lạ cứu Đảng.
Thiên hạ thông cảm cho bệnh giáo điều, bảo thủ, đã thấm sâu vào tận từng
tế bào trong cơ địa của ông. Nhưng người ta không thông cảm tại sao
chiến dịch phê và tự phê lại chỉ nhằm vào Nguyễn Tấn Dũng. Ai dám bảo
những ủy viên Bộ Chính trị khác như Phùng Quang Thanh, Nguyễn Xuân Phúc,
Phạm Quang Nghị, Nguyễn Sinh Hùng. Tô Huy Rứa, Đinh Thế Huynh, Trương
Tấn Sang v.v là trong sạch, là tay chửa nhúng chàm.
Đưa Nguyễn Tấn Dũng ra hành quyết, nhưng ông Trọng không thể đưa ra được một bằng chứng xác đáng tâm phục khẩu phục nào.
Kỷ luật Đảng là một vấn đề hệ trọng mang tính pháp lý, đâu phải những
câu chuyện đàm tiếu quanh chiếu ruợu mà nói vu vơ “có dấu hiệu giàu lên
nhanh” hay “Con gái ông Dũng mang hộ chiếu của Đế quốc Mỹ”. Ông Trọng
cùng toàn Đảng luôn hô hào “hòa giải hòa hợp”, xóa bỏ mọi hận thù, hàn
gắn cách ngăn. Vậy mà, một việc nho nhỏ thông gia với một viên chức của
Việt Nam Cộng Hòa cũng thành trọng án.
Đi đâu ông Trọng cũng cao đàm khoát luận về tính nhân văn, về lòng yêu
thương. Thế nhưng ông đi bới lông tìm vết của một cặp vợ chồng trẻ ở
tuổi cháu con, sinh ra sau chiến tranh, không thù hận, không thù địch,
không biết khói bom, không mùi thuốc súng.
Không giết nổi Nguyễn Tấn Dũng, ông hậm hực ban hành “Mười chín điều
đảng viên không được làm”. Thiên hạ ôm bụng cười ngấn ngưởng về chứng lú
lẫn, nhưng hay khoe chữ, thính lý luận, khoái ban phát quyền hành của
ông. Điều lệ Đảng đã quy định rõ, sao ông phải đi vẽ rắn thêm chân.
Chẳng lên cơm cháo gì, ông hù thiên hạ bằng cách giành lấy quyền Trưởng
ban Chống tham nhũng. Đẻ ra Ban Nội chính, Ban Kinh tế, đưa hai đệ tử Bá
Thanh, Đình Huệ nắm quyền để có cớ cài cắm thêm người cùng phe vào Bộ
Chính trị. Lời đề bạt của ông cho hai đệ tử trên không một milligram
trọng lượng. Bầu đi bán lại vẫn không đủ phiếu mà cả hai đều thân bại
danh liệt. Chứng tỏ uy tín của ông trong Đảng rất thấp. Đó là chưa kể
đến uy tín trong dân của ông còn tồi tệ hơn nhiều.
Đầu năm 2015, tại Hội nghị Trung ương 10, Ông Trọng hý hửng rằng sẽ khai
tử Nguyễn Tấn Dũng bằng việc lấy phiếu tín nhiệm của 20 thành viên là
Ủy viên Bộ Chính trị và Ban Bí thư với sự tham gia của 197 Ủy viên Trung
ương.
Kết quả thật bẽ bàng. Vị trí của ông cùng phe cánh được xắp xếp theo số phiếu tín nhiệm từ cao xuống thấp là:
Nguyễn Phú Trọng xếp 8/20:
Đinh Thế Huynh xếp thứ 13/20;
Nguyễn Xuân Phúc xếp thứ 15/20;
Tô Huy Rứa xếp thứ 17/20,
Phạm Quang Nghị xếp thứ 19/20.
Trong khi Nguyễn Tấn Dũng xếp thứ nhất 1/20; có số phiếu tín nhiệm cao nhất 152/197.
Sợ mất mặt với thiên hạ, ông ém nhẹm, không công khai kết quả. Thêm một
bằng chứng cho thấy ông là người cố tình bóp chết dân chủ, dìm mọi sinh
hoạt của Đảng trong bóng tối trong khi miệng ông hô hào phát huy dân
chủ, công khai, minh bạch.
Kết qủa của Hội nghị 10 là một cú tát nổ đom đóm mắt vào mặt ông, là lời
ai điếu cho sự nghiệp chính trị của ông. Thiết tưởng, nếu ông còn chút
liêm sỉ, còn lòng tự trọng, không từ chức ngay sau Hội nghị 10 thì cũng
nên khiêm nhường hơn, nhu hòa hơn, rồi hạ cánh an toàn vào cuối nhiệm
kỳ. Nhưng không, giây thần kinh xấu hổ của ông đã đứt. Tự trọng là môt
khái niệm quá xa hoa. Ông vẫn cố đấm ăn xôi ở tuổi đã gần đất xa trời.
Những ngày gần đây, nhất là trong Hội nghị Trung ương 12, 13, và 14, ông
tỏ ra một kẻ quyền biến đầy thủ đoạn. Ông tuyên bố Tổng Bí thư phải là
người miền Bắc và có lý luận; kiên định chủ nghĩa Mác-Lê nin, không tham
nhũng, không tham vọng quyền lực.
Vậy, thế nào là “có lý luận”? Lý luận loại gì? Có bao nhiêu thì đủ? Thế
nào là “tham vọng quyền lực”? Người như ông ở tuổi 71, tài cán lơ mơ, uy
tín thấp, nói năng chung chung sáo rỗng vẫn muốn ở lại, thêm được ngày
nào hay ngày đó, có phải là “tham vọng quyền lực” không?
Điều lệ Đảng quy định mọi đảng viên đều có quyền ứng cử, đề cử, và bầu
cử. Tại sao ông lại quy định “Những người người không được Bộ Chính trị
giới thiệu ứng cử thì khi ra Hội nghị Trung ương hoặc Đại hội có ý kiến
đề cử thì người đó phải rút.”
Tại sao ông lại tung ra những quy định trái với điều lệ. Ông dùng Bộ
Chính trị để tiếm quyền Ban Chấp hành Trung ương và tiếm quyền luôn của
Đại hội Đại biểu toàn quốc. Ông lấn lướt quyền của các Đại biểu dự Đại
hội.
Điều lệ Đảng cũng quy định: “Đại hội Đại biểu toàn quốc là cơ quan quyền
lực cao nhất giữa hai kỳ Đại hội”; “Ban chấp hành Trung ương là cơ quan
lãnh đạo trong nhiệm kỳ.”
Các Đại biểu về dự Đại hội, các Trung ương Ủy viên cũ (Khóa XI) và mới
(Khóa XII) có thể chấp nhận một người vi phạm trắng trợn điều lệ Đảng
trở thành người lãnh đạo của mình chăng?
Người ta không thấy Nguyễn Tấn Dũng gây thù oán hay ganh tỵ với ông
Trọng. Nhưng ai cũng nhận ra thái độ và việc làm của ông nhằm vào Nguyễn
Tấn Dũng mang nặng tính tư thù.
Hai con trai của ông Dũng chỉ mới ở vạch xuất phát của một cuộc tòng
chính đầy rủi ro. Đã nhằm nhò gì so với vấn nạn con ông cháu cha lan
tràn trong Đảng. Nguyễn Chí Vịnh con Nguyễn Chí Thanh; Đào Duy Quát con
Đào Duy Tùng; Phạm Bình Minh con Nguyễn Cơ Thạch; Lê Mạnh Hà con Lê Đức
Anh; Phùng Quang Hải con Phùng Quang Thanh; Nguyễn Xuân Ẩn con Nguyễn
Văn Chi; Lê Hải Hiếu con Lê Thanh Hải v.v. Đó là chưa kể tới hằng hà sa
số những CCCC (con cháu các cụ) ở những cấp tỉnh/thành, quận/huyện,
phường/xã. Vậy tại sao ông chỉ chúi mũi vào ống khóa nhà riêng của ông
Dũng.
Ai bảo vệ được chủ quyền lãnh thổ lãnh hải? Người đó sẽ được gi vào bảng
vàng của sử sách. Ai bảo vệ được quyền lợi của dân tộc Việt Nam? Người
đó có tính chính danh. Ai đưa nền khinh tế Việt Nam theo kịp với
Singapore, Đại Hàn hay Nhật? Người đó xứng đáng trách nhiệm gánh vác sơn
hà. Ai đưa hệ thống chính trị Việt Nam trở nên minh bạch? Người đó thực
lòng muốn tiêu diệt tham nhũng. Ai làm cho đời sống của người dân Việt
dễ thở, bớt nhọc nhằn? Người đó có cả thiên hạ trong tay.
Tất cả những công việc sinh tử trên, không thấy ông Trọng dấn thân năng
nổ. Suốt nhiệm kỳ, chỉ thấy ông núp dưới bóng chỉnh đốn Đảng, tốn không
biết bao nhiêu giấy mực, thời gian chỉ để nhằm một mục đích là loại
Nguyễn Tấn Dũng ra khỏi Bộ Chính trị.
Vậy, nếu loại được Nguyễn Tấn Dũng ra khỏi Bộ Chính trị rồi thì Đảng có
trong sạch hơn, có vững mạnh hơn không? Trả lời câu hỏi này, hẳn bạn
hiểu hơn con người Nguyễn Phú Trọng.
Thứ Năm, ngày 14 tháng Giêng 2016
Trần Hồng Tâm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét