Bảo Giang
Khi nhìn lại ngày 30-4-1975 cách đây 41 năm, ngày Cộng sản Bắc Việt phùng mang lên gọi là ngày “Giải Phóng Miền Nam”, ngày “đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào”. Hoặc giả, là ngày hoàn tất nhiệm vụ của tên đầy tớ: “ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Sô, đánh cho Trung Quốc” (Lê Duẩn), tất cả mọi người đều phải buồn cười. Buồn cho chữ nghĩa và cười vì kẻ tự gọi là “chiến thắng” là “giải phóng”, nhưng chỉ sau ít ngày bị đói ăn trong cảnh làm nô lệ cho Tàu và phản bội xương máu của đồng bào, tiền nhân, Việt cộng rủ nhau cúi đầu xuống mà lạy “đế quốc Mỹ và tay sai” để kiếm “cơm thừa canh cặn”.
Khi nhìn lại ngày 30-4-1975 cách đây 41 năm, ngày Cộng sản Bắc Việt phùng mang lên gọi là ngày “Giải Phóng Miền Nam”, ngày “đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào”. Hoặc giả, là ngày hoàn tất nhiệm vụ của tên đầy tớ: “ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Sô, đánh cho Trung Quốc” (Lê Duẩn), tất cả mọi người đều phải buồn cười. Buồn cho chữ nghĩa và cười vì kẻ tự gọi là “chiến thắng” là “giải phóng”, nhưng chỉ sau ít ngày bị đói ăn trong cảnh làm nô lệ cho Tàu và phản bội xương máu của đồng bào, tiền nhân, Việt cộng rủ nhau cúi đầu xuống mà lạy “đế quốc Mỹ và tay sai” để kiếm “cơm thừa canh cặn”.
Trước tiên, Võ Văn Kiệt đã giang tay vỗ thẳng vào mặt Phạm Văn Đồng khi
uốn lưỡi, chỉ bảo báo chí, tập thể CS phải tập ăn tập nói, tập cách chào
đón những người tỵ nạn, những người vượt biên, vượt biển khi Cộng sản
tràn vào miền Nam là “khúc ruột ngàn dặm”. Thay vì xử dụng ngôn từ của
loại đầu đường xó chợ “ma cô và đĩ điếm” của Phạm Văn Đồng trước kia, để
mong họ trở về Việt Nam, nhờ đó mà hưởng ké những đồng Dollars Mỹ. Kết
quả, sau khi nâng khăn sửa túi cho người tỵ nạn về thăm quê, CS bắt đầu
đánh răng, xúc miệng rồi chùi trơn, đánh bóng từ ngữ để mời chào trọng
thị Tổng Thống của đế quốc Mỹ "xâm lược" đến thăm Việt Nam vào các năm
2006 và 2010. Được ăn, nay 2016, nhớn bé lại bảo nhau xếp hàng, cúi đầu
đón tiếp một TT khác. Nhìn cảnh CS chạy ngược chạy xuôi, quét đường trải
thảm đón đế quốc Mỹ, người dân Việt Nam phải bấm bụng, lắc đầu trước
cảnh “nửa người, nửa ngợm, nửa đười ươi” của nhà nước CSVN.
Có người hỏi rằng: Theo truyền thống đánh thuê của ta, liệu nhà nước có
cho nhân viên đóng vai nhân dân tràn ra đường phố, giơ cao biểu ngữ, rồi
đồng loạt vung tay hô lớn “Đả đảo đế quốc Mỹ xâm lược”, “Obama hãy cút
về nước” không? Hay phải cho người trà trộn vào dân chúng, mở căng mắt
ra xem có một loại biểu ngữ nào ngu dốt như đảng ta đã làm trước đây hay
không. Nếu có thì phải hạ cánh tay, thượng cẳng chân chủ nhân của nó
ngay lập tức! Không thể để những tên phá hoại này sống sót!
Đến khi đường phố sửa soạn giăng cao hàng loạt biểu ngữ “Kính chào Ngài
TT Obama”, nhà nước CS lại phải họp bàn bỏ tiền ra để in hàng trăm nghìn
lá cờ Mỹ đem phát cho trẻ, cho cán bộ giả thường dân đứng dọc hai bên
đường mà hoan hô, chào đón Ngài. Đã vất vả thế, hàng cán gộc còn mất ăn
mất ngủ, họp lớn họp bé, viết, sửa và tập đọc các bản văn cho trôi chảy
nữa!
Trước cảnh dở khóc dở cười này, xem ra chẳng còn ai thắc mắc là tại sao
nhà nước ta lại phải dùng những khẩu hiệu của miền Nam trước kia để đi
đón TT Mỹ? Bởi lẽ, tất cả đều biết rõ sự nghiệp của CSV chỉ là câu
chuyện của một băng đảng gây ra tội ác với con người như lời của Mikhail
Gorbachev, cựu tổng thống Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Liên bang Sô Viết,
kiêm Tổng bí thư Đảng Cộng sản Liên Sô, đồng thời cũng là lãnh tụ của
phong trào cộng sản quốc tế mà Việt cộng là hội viên. Ông đã công khai
công bố với thế giới cái bản chất thực của cộng sản là: “Chế độ CS mà
tôi đã mang cả đời ra phục vụ, chỉ toàn là sự tuyên truyền và các cán
bộ đảng trong đó có tôi chỉ điều hành quốc gia bằng sự gian dối, độc ác”. Rồi người lãnh đạo sau ông, một cựu đại tá trong đội quân tình báo Liên Sô, Tổng Thống Putin xác minh: “Kẻ nào tin những gì Cộng sản nói là người không có cái đầu. Kẻ nào làm theo lời của cộng sản là kẻ không có trái tim”. Trong khi đó, Thủ tướng Đức Angela Merkel, một cựu công dân của CS Đông Đức thì rõ ràng hơn trong kết luận "Cộng Sản đã làm cho người dân trở thành gian dối.”.
Ai có thể bao biện được những lời công bố này? Chắc chắn là chẳng có ai!
Thực tế hơn, hỏi xem CSVN đã làm được những gì cho đất nước này sau khi
mở chiến tranh vào nam và tạo nên cái chết oan khiên cho ba, bốn triệu
nhân mạng trong chiến tranh, rồi đẩy cả nước vào cảnh nghèo đói lạc hậu
hôm nay? Chẳng lẽ, cái chủ đích “giải phóng miền Nam” chỉ là để vùi dập
cả nước vào cuộc sống thê lương hơn, và rồi sẽ trao tay cho Trung cộng
vào năm 2020 theo thỏa ước Thành Đô chăng?
Hay hỏi xem, tại sao những người có sẵn quyền uy tuyệt đỉnh trong tay
kia lại không hô hào tiến lên XHCN mà lại tự tay xóa bỏ chế độ cộng sản?
Khi tự xóa bỏ chế độ CS, họ đã vì mình hay vì công ích toàn dân? Có
phải các quốc gia theo chế độ Tự Do là thiên đường là hạnh phúc đáng mơ
ước của người dân là lý do để họ xóa bỏ chế độc cộng sản không? Nếu
phải, tại sao tập đoàn Việt cộng lại tiêu diệt ước mơ tốt đẹp của con
người rồi đeo gông XHCN vào cổ dân tộc Việt Nam? Chẳng lẽ chế độ Cộng
Hòa tại miền nam Việt Nam là một thảm họa cho cộng sản ư?
Với tôi, miền Nam trước kia là một xã hội nhân bản của con người. Ở đó
chưa là nơi đạt đến lý tưởng và ước mong của mọi người. Nhưng là nơi có
tự tình dân tộc. Là nơi mà mọi người đều có cơ hội chen vai, chung sống
và xây dựng đời sống mới. Là nơi mà tiếng trẻ reo vui theo từng bước
chân từ mái nhà tranh đến trường. Là nơi mà niềm tin của con người đặt
cả vào trong tờ giấy trị giá một đồng, nhưng đã được xé ra làm hai với
giá trị là 50 xu cho mỗi nửa để buôn bán! Đã thế, hầu như chẳng có một
người nào phải chập chờn trong giấc ngủ vì lo nạn trộm cắp. Dĩ nhiên,
cuộc sống như mơ với kỷ cương ấy, dẫu có sút giảm sau ngày TT Ngô Đình
Diệm bị bọn tà ma Việt cộng giả vai tăng ni xuống đường phá rối và gặp
bọn phản tướng hèn hạ nuốt tiền sát hại. Tuy thế, những năm sau đó 1963-
1975, dù phải cuốn mình đỡ đạn pháo của Nga Tàu do Việt cộng bắn phá
đêm ngày, cuộc sống của người dân dẫu là trong cảnh lo âu cùng khổ nhất
vẫn còn khá hơn mức sống, và sự sinh hoạt của người được đánh giá là khá
giả trong thời cộng sản sau 1975 nhiều lần.
Đó là nói đến cái ăn, cái mặc và phong thái trong cuộc sống. Về an sinh
xã hội, ở đó, tuy không phải là thiên đàng nhưng cũng chẳng phải là mảnh
đất hoang của những trộm cắp đầu đường xó chợ hoạt động như sau
30-4-1975. Đi đâu, ở đâu, làm gì, không ai hỏi đến. Thậm chí đi biểu
tình nêu đích danh, đòi lật đổ chính quyền cũng chẳng một viên cảnh sát
công an nào dám đụng đến, ngoại trừ kẻ có hành vi phạm pháp hay là cán
cộng giả dạng trà trộn vào trong các cuộc lên tiếng với mưu đồ phá hoại,
ném đá dấu tay! Từ đó cho thấy, đây là lý do để người dân Việt luôn
muốn sống với thời Cộng Hòa.
Chớp mắt, sau ngày 30-4-1975, cuộc sống xem ra là đổi đời. Đổi một cách
đúng nghĩa. Từ an bình ra lo lắng, từ Tự Do xuống nô lệ. Giấy tờ có hàng
trăm thứ, con người vẫn không có giấc ngủ yên. Chẳng nói đến cuộc sống
lầm than của người dân nữa, vì ai cũng biết. Chẳng nên nói đến cảnh trộm
cắp đầu đường xó chợ hay giữa ban ngày nữa. Bởi lẽ mọi người là chứng
nhân. Sau ngày 30-4-1975 nó đã hành nghề giữa ban ngày, và chất ngập
trên những chuyến xe của mọi tầng lớp cán bộ, bộ đội, công an, từ trung
ương tới địa phương chạy ngược chiều từ Nam ra Bắc rồi. Nhưng hãy thử
nhìn vào phong cách sống, tư tưởng độc lập, tinh thần chủ quyền, và cái
đạo đức làm người trong cách ăn cách ở, cách xử thế của giới gọi là lãnh
đạo từ nhớn đến nhỏ trong hàng ngũ này xem như thế nào?
Có phải từ khi đi theo và là đầy tớ của Trung cộng, Hồ chí Minh (Hồ
Quang) và tập đoàn CSVN đã noi gương Trần ích Tắc, Lê chiêu Thống, đưa
đất nước và dân tộc này vào con đường cùng khốn không? Rồi sau khi gây
ra chiến tranh mà CS gọi là “giải phóng” người dân Việt Nam được những
gì? Có phải ngoài chuyện dân tình nhận lấy khốn khố là hàng ngàn ngàn
km2 bờ biển, vùng đất đai màu mỡ, hay nơi hiểm địa để bảo toàn và phát
triển đất nước đều nằm trong tay Trung cộng không? Có phải hàng hàng lớp
lớp người được gọi là chuyên viên, cố vấn, nhà đầu tư, các thợ thuyền,
nhân viên và hành khách du lịch từ Trung cộng tràn sang mua nhà, chiếm
đất, rồi ở lại, nhưng nhà nước này không được phép kiểm toán những con
số không?
Rồi cùng nhìn lại xem cái tình “đồng chí” bền chặt trong từ XHCN với
láng giềng ra sao? Có phải cái giá đầu tiên mà CSBV đã phải trả vì làm
kẻ đánh thuê, nhận súng đạn Tàu giết dân Việt mà hai quần đảo Hoàng Sa
và Trường Sa của Việt Nam phải rời đất mẹ, nhập địa chính Tàu theo cái
công hàm của Phạm văn Đồng ký ngày 15-9-1958 không? Rồi khi cơn đói kém
vào những năm 1977-78 chưa qua, cuộc xé cờ cộng sản tại Liên Sô và Đông
Âu (1988-89) đã đưa CSBV về đâu? Có phải tập đoàn CS Đồng, Linh, Mười,
Anh, Phiêu, Khải, Cầm, Kiệt… đã dìm đất nước vào vòng nô lệ của Hán bang
theo hiệp ước Thành Đô 1989 không?
Chuyện Thành Đô ra sao? Cho đến nay CS không công bố nửa lời. Nhưng theo wikileaks, nó được ghi chép như sau: “…Vì
sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng thành công CNCS, Đảng CSVN và nhà
nước Việt nam đề nghị phía Trung quốc giải quyết các mối bất đồng giữa
hai nước. Phía Việt Nam xin làm hết mình để vun đắp tình hữu nghị lâu
đời vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do Chủ tịch Mao trạch Đông
và Chủ tịch Hồ Chí Minh dày công xây đắp trong quá khứ và Việt Nam bày
tỏ mong muốn đồng ý sẵn sàng chấp nhận và đề nghị phía Trung Quốc để
Việt Nam được hưởng quy chế khu tự trị trực thuộc chính quyền Trung ương
tại Bắc Kinh như Trung Quốc đã từng dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng
Tây… Phía Trung quốc đã đồng ý và chấp nhận đề nghị nói trên, cho thời
hạn phía Việt Nam trong thời hạn 30 năm (1990-2020) để Đảng CSVN giải
quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các
dân tộc Trung Quốc”. Chuyện khốn khổ cho dân nước Việt là thế, nhưng
kẻ đứng đầu cuộc ký nhận xin dâng đất làm nô lệ cho Trung cộng là VC
Nguyễn văn Linh lại vênh vang tự đắc: “Ta hợp tác toàn diện với Trung Quốc, bảo vệ XHCN, chống đế quốc!”. Hỏi xem, Việt Nam còn lại gì?
Đến nay, nhìn vào bản đồ Việt Nam ai ai cũng phải lo lắng. Suốt từ Bắc
chí Nam, không một nơi nào thiếu dấu chân của tập đoàn Trung cộng dày
xéo. Không còn một vị trí nào, cơ sở nào mà không nằm trong “khế ước”
xây dựng của Tàu cộng. Nói cách khác, tất cả những điểm được coi là
chiến lược, cơ bản ở Việt Nam cũng như hệ thống hạ tầng cơ sở đã nằm gọn
trong tay Trung cộng. Ấy là chưa kể đến hàng ngũ cao cấp trong công
quyền, trong quốc hội là người Tàu. Như thế, Việt Nam sẽ đi về đâu? Sẽ
bị Việt cộng cuốn chiếu đưa vào quan tài mà người đóng đinh là Trung
cộng chăng?
Câu hỏi chẳng một người trả lời, trong khi đó giới thạo tin cho rằng:
Hiện nay tập đoàn Việt cộng đang làm đủ mọi phương cách để Hoa Kỳ quên
đi cái dĩ vãng của cuộc chiến, và bằng lòng coi họ hoặc chấp nhận họ như
là một thực thể trong giới lãnh đạo tại miền Nam trước kia mà bảo vệ
chúng. Rõ ràng, điều ước mong này không phải tới bây giờ Hoa kỳ mới
biết. Tuy nhiên, phía Hoa kỳ dường như cho thấy rằng, dù có ngoại giao
với Trung cộng, nhưng TC không thể là một đồng minh của HK. Việt cộng
cũng bị Hoa Kỳ đánh giá như thế. Nên chuyện mua bán vũ khí tối tân của
Mỹ để giao nộp cho BK chỉ là chuyện nằm mơ! Tại sao? Về điểm này, chẳng
nói ra thì tập đoàn VC cũng biết rất rõ bản thân mình. Một bọn dối trá,
bất lương. Một bọn Vô gia đình, vô tổ quốc, vô tôn giáo rất khó có thể
gần gũi với con người trong xã hội nhân bản, văn minh và có tín ngưỡng.
Như thế, câu hỏi được đặt ra là: Việt cộng mong cầu gì ở Hoa Kỳ nhân
chuyến đến Việt Nam của TT Obama? Để lừa đảo người dân, để tiếp tục trục
lợi trong con đường bán nước, hay muốn đưa đất nước thoát ra ngoài vòng
kiểm soát của Trung cộng?
a. Lối đi của nhà cầm quyền cộng sản:
Xem ra, phần đầu của câu hỏi trên là chủ đích của nhà nước này. Bởi vì
cho đến nay, người ta không thấy một chỉ dẫn nào từ phía nhà cầm quyền
CS cho thấy là họ muốn hòa giải với chính người dân ở trong nước để đưa
đất nước vào một tiến trình thay đổi có lợi cho đất nước. Trái lại, nó
chẳng qua chỉ là cuộc chơi bóng bẩy, mang tích ngoại giao bùa chú với
Hoa Kỳ hơn là một thực tế có khả năng xây dựng một tiến trình mới. Ở đó,
một bên vẫn cố gắng thăm dò và nhử mồi để xem phong cách chư hầu lệ
thuộc ra sao vào đối phương. Một bên thì nhờ chuyến viếng thăm này mà
thổi phồng tin tức hoạt cảnh, cũng như đánh bóng mình thành một đối tác
được Mỹ coi trọng trong chính sách của Mỹ ở Đông Á để tiếp tục cuộc lừa
đảo.
b. Cá sống vì nước, Dân sống vì Tự Do.
Ở một chiều khác, xem ra nhà cầm quyền cộng sản ở đây biết rất rõ ý định
của người dân, nên cũng không dám nhờ đến sức mạnh của nhân dân để tạo
nên một tiếng nói có trọng lực cho chủ quyền của đất nước trong những
hoạt cảnh ngoại giao này. Bởi lẽ, khi người dân được thể hiện ý chí của
mình một cách tự do thì chế độ cộng sản dù có được TC hỗ trợ, cũng sẽ
không thể tồn tại ở nơi đây. Đó là lý do, những cuộc biểu tình dù để bảo
vệ môi trường, bảo vệ mạng sống của cá, cũng là để bảo vệ con người đã
bị cộng sản tấn công một cách tàn bạo và thô bỉ trong những ngày qua.
Tuy nhiên, nó không có nhiều cơ hội đồng diễn hoặc lên tiếng trước mặt
những người được coi là bảo vệ hai chữ Tự Do trên thế giới để mở ra tiến
trình mới. Mặc dù, ngọn lửa đã sẵn sàng bùng cháy từ mọi nơi mọi chốn.
Như thế, xem ra không có chuyện CS muốn thoát Trung và quay về với chính
nghĩa dân tộc. Nói cách khác, VC sẽ không bao giờ có khả năng đưa Việt
Nam thoát ra ngoài tầm tay với của Trung cộng. Trái lại, càng lúc càng
lún sâu vào đường nô lệ với TC. Khi cái mốc của ngày 2020 càng lúc càng
gần. Chúng càng gia tăng cấp số chữ vơ vét và tìm cách hòa hoãn với Hoa
Kỳ và các nước phương tây để tìm lối thoát thân trong đoạn cuối đường
theo hiệp ước Thành Đô mà thôi. Sẽ chẳng có một con đường mới nào do
Việt cộng mở ra cho dân tộc Việt Nam từ trước hay sau chuyến đi của
Obama.
Nói như thế, không có nghĩa là ngày TT Hoa Kỳ đến Việt Nam sẽ không có
cờ hoa không có tiếng nói thật sự của người Việt Nam. Trái lại, có thể
còn nhiều hơn người ta ước tính. Bởi lẽ ngày nay, mọi người Việt Nam đều
ý thức rằng: Con đường của Việt Nam đi sẽ do chính dân tộc Việt Nam tự
quyết, nó không phải là con dường do Việt cộng tự xếp đặt. Bởi lẽ, từ
mấy chục năm qua, không ai xa lạ gì những trò đa ngôn xảo trá của chúng.
Hơn thế, ai cũng biết và chính CS chứng minh rằng: Ở đâu có cộng sản, ở
đó có hận thù. Ở đâu có cộng sản là ở đó có bạo tàn và đói rách. Ở đâu
còn cộng sản, ở nơi đó là một cuộc sống không có niềm vui, nói chi đến
Hạnh Phúc, Tự Do, Công Bình. Hơn thế, chẳng một người Việt Nam nào mà
không thuộc nằm lòng: “Đừng nghe những gì cộng sản nói, nhưng hãy nhìn kỹ những điều chúng làm”
(TT Nguyễn văn Thiệu). Đặc biệt mọi người đều biết: Chẳng ai ban cho ta
chữ Tự Do, nhưng phải đổi lấy nó bằng máu và nước mắt của mình!
Điều này là hiển nhiên. Hãy nhìn về Nam Phi để thấy nhà cầm quyển độc
tài đã bắt giam Mandela là những người đem đến cho Nam Phi một sức sống,
an bình hay chính người tù của chế độ mang tên Mandela đã làm cho đất
nước ấy hồi sinh. Gần hơn, Miến Điện cần đến tù nhân Aung San Suu Kyi để
hồi sinh hay nhờ vào hàng ngũ độc tài quân phiệt thờ Trung cộng? Việt
Nam thế nào đây?
Phải nhờ những Hồ Quang, Phạm văn Đồng, Trường Chinh, Đỗ Mười, Nguyễn
văn Linh… và những kẻ tiếp bước bán nước cầu vinh Nguyễn phú Trọng,
Nguyễn xuân Phúc, Nguyễn đại Quang, Uông Chung Lưu, Hoàng Trung Hải… để
người dân tìm được nguồn sống của dân tộc chăng?
- Không. Tôi tin rằng không bao giờ Việt Nam cần đến thành phần này.
Như thế, có phải Việt Nam ngày mai cần đến những bàn tay, những trí tuệ,
nhân bản của những người tù như Nguyễn văn Lý, Nguyễn văn Đài, Lê Công
Định, Lê thị công Nhân… cần đến những trí năng vì dân vì nước Dương
Nguyệt Ánh, Lương xuân Việt, Đỗ bá Hùng, MyeLene Trần Huỳnh, anh em nhà
Võ bá Ngữ, Võ bá Tường, Ngô bảo Châu… và những người trẻ tài năng, tận
tụy ở khắp nơi, đủ khả năng nối chí lớn theo bước chân của tiền nhân bảo
vệ quê hương và đưa một Việt Nam tiến lên trường quốc tế chăng?
Xem ra, đã có câu trả lời rõ ràng, chuẩn xác, dứt khoát có sẵn trong
lòng mọi người, chẳng trừ ai. Hẳn nhiên, Obama cũng biết rõ như có tờ
giấy ở trước mặt. Như thế, đến nay câu chuyện chỉ còn là một hướng đi.
Nếu nhà nước Việt cộng đưa ra những biểu ngữ chào mừng, hoan hô Obama.
Tại sao chúng ta không thể đồng lòng, cùng giơ cao những biểu ngữ chào
mừng Tự Do cho Việt Nam, hoan hô Hòa Bình, Độc Lập cho Tổ Quốc và đả đảo
bè lũ cộng sản bán nước?
Qua việc làm này chúng ta sẽ có câu trả lời. Nếu cái khẩu hiệu thứ nhất
vẫn được nhà nước đơn lẻ, lặng lẽ dúi vào tay trẻ, công an, cán bộ mang
ra đường phất phơ để lừa người bịp đời, và không ai nhìn thấy cái khẩu
hiệu thứ hai của triệu dân đưa lên, hoặc giả bị VC bạo hành thì điều ấy
cho thấy rằng: Trong lòng những kẻ bất nhân, giỏi lừa dối, không có cội
nguồn cũng như không có dân tộc. Chúng không phải là những người cùng
sống và chết với dân tộc này theo tinh thần của cha ông ta. Chúng không
đi theo bước chân của những Quang Trung, Lê Lợi, Trần Hưng Đạo, Nhị
Trưng… bảo vệ đất nước, bảo vệ nguồn cội dân tộc. Trái lại, chúng chỉ là
những tôi thần của Trần ích Tắc, Lê chiêu Thống của Hồ Quang chờ dịp
gây họa cho nước mà thôi.
Đối mặt với thành phần này, chúng ta chỉ còn một cách duy nhất: Toàn thể
quốc dân Việt Nam cùng đứng dậy, chung tay thực hiện khát vọng trường
tồn của sông núi và lẽ sống của dân tộc. Khi ấy, có thể máu sẽ đổ. Đó là
đau thương và nước mắt. Nhưng đất nước chúng ta sẽ Hồi Sinh. Con cháu
chúng ta sẽ thoát ách cộng sản và bước ra ngoài vòng tay với của tập
đoàn đỏ Trung Quốc. Để từ đó, dưới mái nhà Việt Nam, chúng ta sẽ mãi mãi
cùng nhau ca vang khúc hát Tự Do của dân tộc và Độc Lập của tổ Quốc
Việt Nam.
Ý bạn thế nào?
20-5-2016
0 nhận xét:
Đăng nhận xét