Bóng đá Việt Nam |
Sa
Nam
Thống kê từ dữ liệu ngân sách nhà nước trên cổng thông tin của Bộ Tài chính cho
thấy chi cho các trung ương hội của tổ chức chính trị – xã hội, cũng như các
trung ương hội khối các tổ chức xã hội – nghề nghiệp đã tăng gấp hơn 3 lần trong
10 năm qua, từ năm 2006 đến năm 2015. Nhưng đó chỉ là một phần của bức
tranh.
Ngân
sách hội – đoàn thể là con số không nhỏ
Theo
Dự toán chi ngân sách trung ương năm 2016, tổng chi cho các cơ quan trung ương
của sáu tổ chức chính trị – xã hội tới 1.503,740
tỉ đồng, gồm
Ủy
ban Trung ương Mặt trận tổ quốc Việt Nam (92,435 tỉ đồng);
Trung
ương Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh (551,505 tỉ đồng);
Trung
ương Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam (158,685 tỉ đồng);
Hội
Nông dân Việt Nam (346,515 tỉ đồng);
Hội
Cựu chiến binh Việt Nam (80,830 tỉ đồng);
Tổng
liên đoàn Lao động Việt Nam (273,770 tỉ đồng).
Nếu
tính luôn cả dự toán ngân sách cho Liên minh Hợp tác xã Việt Nam thì tổng chi
lên đến 1.615,710 tỉ đồng.
Tuy
nhiên, đây mới là phần thông tin chi cho các hội – đoàn thể được công khai. Còn
rất nhiều hội đặc thù, ở cả trung ương và địa phương cũng được ngân sách tài trợ
một phần, nhưng chưa được công khai trong dữ liệu của Bộ Tài chính, từ Liên đoàn
Bóng đá Việt Nam đến Hội Đông y, Hội Khuyến học, Hội Người cao tuổi, Hội Người
mù và rất nhiều hội đoàn khác.
Một
trong những nghiên cứu hiếm hoi về ngân sách cho các hội – đoàn thể của Viện
Nghiên cứu kinh tế và chính sách (VEPR), ngân sách (ước tính) chi khoảng
14.000 tỉ đồng cho toàn bộ khối này, tức là lớn hơn dự toán ngân sách năm
2016 của Bộ Nông nghiệp và Phát triển nông thôn (khoảng 11.000 tỉ đồng) – một bộ
được coi là siêu bộ, gần gấp đôi ngân sách của Bộ Giáo dục và Bộ Y tế, chỉ thua
Bộ Lao động – Thương binh và Xã hội, và Bộ Tài Chính. Nghiên cứu này cũng ước
tính, nếu tính đủ cả chi phí kinh tế – xã hội, tức là gồm cả đất đai, nhà cửa,
xe cộ và các tài sản khác, chi phí toàn hệ thống của các tổ chức hội đoàn này
hàng năm dao động từ 45.600-68.100 tỉ đồng,
tương đương 1-1,7% GDP.
Những
khó khăn gay gắt của ngân sách trong giai đoạn hiện nay chính là cơ hội để Quốc
hội và Chính phủ đánh giá lại và cải tổ hệ thống hội đoàn. Luật về hội đã được
đưa vào nghị trình xây dựng cần nắm bắt cơ hội này.
Hầu
hết các hệ thống hội đoàn, trong đó đặc biệt là các tổ chức chính trị – xã hội,
được tổ chức theo mô hình hành chính, có biên chế, nhà cửa, trụ sở, xe cộ, với
hệ thống tổ chức và mô hình hoạt động hầu như không thay đổi từ thời bao cấp đến
nay.
Mơ
hồ cách thức phân bổ và hiệu quả hoạt động
Phải
bỏ ra chi phí khổng lồ như vậy nhưng những người trong cuộc, tức là “cán bộ” của
các hội, trong nhiều phát biểu công khai đều “kêu” thiếu kinh phí cho hoạt động.
Nhìn vào phân bổ ngân sách chi tiết của các trung ương hội, có thể thấy chi
thường xuyên, tức chi cho lương bổng, chi phí hành chính trung bình chiếm khoảng
90% ngân sách được hỗ trợ. Thế nên tình trạng phổ biến là chỉ có kinh phí nuôi
bộ máy, mà hầu như không còn kinh phí để làm việc. Các hội đoàn, mặc dù có thành
viên, nhưng hội phí thành viên đóng góp, cũng như huy động tài trợ từ các nguồn
phi ngân sách là hầu như không đáng kể. Trong khi đó, hiện nay chưa có những
tiêu chí rõ ràng cho việc phân bổ ngân sách tài trợ cho hoạt động của các tổ
chức này. Ngân sách, rốt cuộc, được phân theo kiểu cào bằng, chứ không dựa trên
kết quả hay đầu ra hoạt động cụ thể.
Một
mặt khác, dù mang danh là các tổ chức quần chúng, thành lập trên cơ sở tự nguyện
cũng như phục vụ nhu cầu của các nhóm cộng đồng, thực tế các tổ chức này còn
hoạt động như những cánh tay nối dài của Nhà nước, phục vụ cho “nhiệm vụ chính
trị” của Nhà nước. Tổ chức theo mô hình hành chính, mơ hồ trong chức năng, lại
mang bản chất là những hội độc quyền (trong mỗi lĩnh vực, trên mỗi địa bàn chỉ
được phép thành lập một hội) và dựa vào bao cấp nhà nước, khiến các hội đoàn,
trong đó đặc biệt là các hội đặc thù, khó có thể thực hiện được sứ mệnh thực sự
của nó.
Bắt
buộc cải cách hệ thống tổ chức
Những
quan ngại về mô hình tổ chức và hiệu quả hoạt động của các hội đoàn nhà nước đã
được nêu lên trong nhiều năm qua. Do đó, những khó khăn gay gắt của ngân sách
trong giai đoạn hiện nay chính là cơ hội để Quốc hội và Chính phủ mới được kiện
toàn đánh giá lại và cải tổ hệ thống hội đoàn.
Ngay
từ những năm đầu thập niên 1990, khi góp ý cho Hiến pháp 1992, Giáo sư Phan Đình
Diệu, và tiếp đó là nhà nghiên cứu Lại Nguyên Ân đã đặt ra những yêu cầu xác
đáng về chuyển các hội đoàn thành những tổ chức tự nguyện, phục vụ nhu cầu của
các nhóm cộng đồng. Hội đoàn phải tự chủ và tự chịu trách nhiệm về kinh phí hoạt
động, bằng cách gây quỹ từ cộng đồng, tìm tài trợ, hội phí. Nhà nước có thể tài
trợ một phần kinh phí hoạt động, nhưng là tài trợ dựa trên các tiêu chí rõ ràng
và minh bạch, trên cơ sở cạnh tranh và xét đến hiệu quả hoạt động của từng hội
đoàn cụ thể.
Sau
ba thập kỷ tiến hành cải cách mở cửa, những điểm mạnh và những khuyết tật của
các thiết chế thị trường và Nhà nước đồng thời được thể hiện. Nhà nước rõ ràng
có những thất bại của Nhà nước, và thị trường có những khuyết tật của thị
trường. Hội đoàn phải dựa trên các thiết chế tự quản, điều chỉnh bằng sự tự đồng
thuận, bằng các chuẩn mực và đạo đức, cho phép bổ khuyết cho những thất bại của
Nhà nước và thị trường. Xã hội công dân ở Việt Nam cần được tạo không gian và
môi trường để có thể phát triển, trưởng thành và đóng vai trò bệ đỡ như mong
đợi.
Quốc
hội và Chính phủ khóa mới, với Luật về hội đã được đưa vào nghị trình xây dựng
cần nắm bắt cơ hội này.
S.
N.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét