Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng và ông Barack Obama. |
Ngô Nhân
Dụng
Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng muốn chứng tỏ
ông cũng thân thiện với dân Việt Nam không thua gì ông Barack Obama. Obama đi ăn
bún chả là gần gũi với người Hà Nội sao? Ông Trọng cũng mới đi thăm một cửa hàng
bán thịt, rất nhiều thịt chứ không phải chỉ có mấy miếng chả! Ban Tuyên Giáo
chọn một tấm hình ông đưa lên mạng. Ông đứng trước một dẫy thịt treo lủng lẳng,
coi phong độ hơn cảnh Obama cầm chai bia tu ngon lành. Ông chỉ thua Obama trong
một chi tiết nhỏ, là không đứng khoác vai chụp hình với ông bán thịt và mấy
khách hàng. Nhưng trông bộ áo được là ủi thẳng thớm của ông, suốt đằng sau chỉ
thấy một cái đuôi các đồng chí bận đồ lớn mà không có ma nào đang mua thịt, thì
người dân phải thông cảm. Có lẽ anh hàng thịt đứng sau quầy cũng là một đồng chí
công an, bữa nay nhận công tác mới vì không cần đem dùi cui đi đánh bọn dân biểu
tình chống Trung Quốc!
Có lẽ ông Nguyễn Phú Trọng chọn đến quầy
bán thịt là vì “Chiến Dịch Chống Thực Phẩm Bẩn” đang tố cáo họ đã tìm ra), chỉ
trong vòng ba tháng, 500 vụ bán thực phẩm bẩn (tức là hư, mất vệ sinh, thiu
thối. Trong bức hình đưa lên mạng, ông Trọng đang đưa bàn tay lên như tuyên thệ:
“Tôi xin long trọng thề rằng mấy miếng thịt này chưa
ôi!”
Hành động thăm dân của ông Trọng chứng tỏ
ông đang thực hiện lời ông kêu gọi các đảng viên Cộng Sản trong hội nghị công
tác dân vận, được tổ chức ngay sau khi ông Obama rời Việt Nam. Ông dạy các đảng
viên rằng vấn đề đầu tiên cần quan tâm là “chăm lo đời sống, hạnh phúc của nhân
dân. Ðây là mục đích thiêng liêng, là lý tưởng cao quý của đảng, là vấn đề quyết
định sự tín nhiệm, gắn bó của nhân dân đối với đảng.” Bởi vì, ông nhắc lại lời
Nguyễn Trãi, “Thuyền bị lật mới biết sức dân mạnh như sức nước!” Nói được câu đó
là Nguyễn Phú Trọng không thua gì Obama dẫn hai câu thơ Lý Thường
Kiệt.
Dân Việt Nam lập tức đem so sánh Nguyễn
Phú Trọng với Obama. Ông Lê Tân đưa bức hình đồng chí Trọng thăm hàng thịt lên
trang mạng, lại chú thích rằng: “Trọng Lú bắt chước Obama hỏi thăm dân tình!”
Ông còn viết cả một bài thơ để diễn tả ý đó. Có thể nói, dư luận dân Việt, nhất
là giới trẻ, có phần thiên lệch. Cảm tình của họ nghiêng hẳn về phía Obama! Dư
luận thiên vị cũng vì hành động của ông Trọng có vẻ khác thường. Khi đi Hà Tĩnh
giữa lúc cá chết giạt vào trắng xóa bờ biển, ông Nguyễn Phú Trọng chỉ tới trò
chuyện với ban giám đốc công ty Formosa mà không thèm quá bộ đi hỏi người dân
một câu nào!
Người Việt Nam không thiên vị. Bà con ta
đã nhìn thấy một nguyên thủ quốc gia, người đứng đầu cường quốc số một thế giới,
biểu lộ một phong cách bình dị, cởi mở, thân thiện một cách tự nhiên, không cần
cố gắng đóng trò. Những người dân Việt Nam từ Hà Nội đến Sài Gòn đã đứng đón ông
từ sân bay trở về và tiễn ông đi. Hàng trăm ngàn người Sài Gòn tự nguyện xếp
hàng, cầm cờ Mỹ, mang băng rôn tự viết tay, treo hình ảnh chào Obama. “Họ đón
ông như đón một người thân đi xa trở về,” blogger Nguyễn Quang Chơn viết, và tự
hỏi: “Ôi bao giờ trên đất nước tôi xuất hiện một người lãnh đạo có nhân cách, có
văn hóa, có tài, có tình, như ông?”
Bao giờ nước Việt Nam có những người lãnh
đạo như vậy? Có phải vì trong 90 triệu dân không có ai đủ thông minh, thích giản
dị, thương yêu mọi người như Barack Obama hay không?
Nghĩ như vậy là oan cho dân tộc Việt Nam!
Nước ta có hàng triệu người tài cán và tử tế không kém gì ông tổng thống Mỹ bây
giờ. Nhưng họ không có cơ hội. Những người trong đảng Cộng Sản ngoi lên được cái
ghế lãnh đạo thì không hề tập lối sống như các ứng cử viên tổng thống hay đại
biểu Quốc Hội ở một nước dân chủ. Bởi vì họ cũng không có cơ hội “tập huấn”
phong cách đó.
Ông Barack Obama là sản phẩm của một xã
hội quen sống trong tự do dân chủ. Ông đã ngoi lên bằng những công việc phục vụ
cộng đồng, đi quét nhà trong những xóm nghèo, đi bưng com mời những người đói.
Khi muốn thành nghị sĩ, ông đã phải chinh phục lòng tin và tình thương của hàng
triệu cử tri. Ðời sống chính trị một nước tự do bắt buộc các ứng cử viên phải
tập lối sống gần gũi với người dân.
Cho nên người Việt Nam được thấy một vị
tổng thống Mỹ biết đùa cợt, biết tỏ ra kính trọng người đối diện dù đó là một
sinh viên hay một bà chủ quán bún chả. Ngay cả khi đứng trên bục đọc diễn văn,
một bài diễn văn mở đầu một chuyến công du, Obama vẫn biểu lộ phong thái đó. Ông
Vũ Tú Thành, một cựu nhân viên Bộ Ngoại Giao Việt Nam nhận xét: “Ông ta có khả
năng tiếp cận với từng người một trong một gian phòng 2,000 người - tuyệt
vời!... Nhiều người Việt Nam đang khát khao muốn nhìn thấy cảnh đó... Có một
niềm ngưỡng mộ giống như trong tín ngưỡng.” Trong tín ngưỡng, khi người ta tin
một người là tốt, là đáng kính trọng, người ta ngẩng lên nhìn (ngưỡng) với tình
yêu không ngần ngại (mộ).
Nhắc đến chuyện tôn giáo. Dù nhiều người
chỉ trích việc đưa ông Obama tới ngôi chùa mang mầu sắc đạo giáo gốc Trung Hoa,
một Phật tử vẫn nêu lên trên mạng hình ảnh một Obama “khi vào chánh điện lễ
Phật, ông đã tự cúi mình xuống cởi bỏ giày!” Người chú ý đến cử chỉ bình thường
đó còn viết một bài “kệ tán thán” để khuyên mọi người noi theo: “Lành thay tổng
thống Mỹ - Cởi giày vào chánh điện - Chấp tay kính lễ Phật - Với thân tâm thanh
tịnh.” Tại sao vị Phật tử này nghĩ rằng ông Obama, một tín hữu Tin Lành, trong
lúc chắp tay vái bàn thờ Phật cũng đang sống “Thân tâm thanh tịnh?”
Yêu nên tốt, ghét nên xấu. Chỉ một tâm lý
tín ngưỡng mới đưa tới cách nhìn chủ quan như thế. Nêu lên thái độ của vị Phật
tử trên, để chúng ta thấy ông Obama đã chạm tới được những trái tim của bao
nhiêu người Việt Nam!
Bà Nguyễn Thị Ngọc Anh, người bưng bún chả
cho ông Obama ăn trong quán, nói với nhà báo ngoại quốc: “Tôi mong muốn có một
người lãnh đạo giống ông ta.” Muốn nước mình có một người lãnh đạo giống ông ta!
Câu nói đơn sơ, buột ra cửa miệng của một phụ nữ 24 tuổi khiến mọi người phải so
sánh Obama với các lãnh tụ Cộng Sản vẫn đưa mặt lên truyền hình mỗi ngày. Người
ta nhìn thấy trong đoạn phim cảnh Obama và Trần Ðại Quang cùng đứng trả lời các
nhà báo. Obama thoải mái nhìn thẳng vào mắt mỗi phóng viên đặt câu hỏi. Còn Trần
Ðại Quang đứng trơ cứng như cây gỗ khô, khi trả lời mắt thì vẫn nhìn đâu
đâu!
Trong cuộc gặp gỡ giữa ông Obama và giới
trẻ ở Sài Gòn, chỉ vài tiếng đồng hồ, các bạn trẻ được thấy một “phong thái”
Obama hiển hiện. Chắc họ không ngờ con người một tổng thống nước Mỹ lại bình dị,
gần gũi như vậy. Khi một nữ sinh viên cho biết đang học tại tiểu bang Montana,
ông Obama hỏi thăm thời tiết lạnh ở đó, “Cháu tới Montana vào Tháng Giêng không?
Montana đẹp tuyệt, có những ngọn núi rất cao. Thế cháu có tập câu cá không? Có
à? Còn tập cưỡi bè trôi trên thác, suối nữa? Cháu thật
tuyệt!”
Những câu đối đáp này không nhà chính trị
nào có thể sắp đặt trước, không ai có thể soạn ra và viết sẵn, chỉ cần đọc lại.
Khi một ông tổng thống đứng trước hai ngàn người trẻ tuổi, sẵn sàng ứng khẩu
giải đáp bất cứ câu hỏi nào, người ta thấy một người lãnh đạo có bản lĩnh, hiểu
biết rộng đủ mọi đề tài, trong lòng thành thật không có ý lòe ai, cũng không sợ
ai hơn mình, cho nên đủ tự tin đối đáp trong mọi hoàn cảnh. Khác hẳn những ông
thủ tướng hay chủ tịch nước khi ra nước ngoài lúc nào cũng chỉ biết mở bài diễn
văn viết sẵn ra đánh vần từng chữ!
Nhưng trong đoạn đối thoại với cô sinh
viên Ðại Học Montana, ông Obama còn cho thấy khuynh hướng tự nhiên là chú trọng
đến cá nhân người đối diện. Ông không hỏi cô học môn gì, có hấp thụ được những
hiểu biết mới mẻ hay không, có thích chế độ, xã hội nước Mỹ hay không. Ông hỏi
cảm tưởng cô về khí hậu, về phong cảnh, về trò giải trí! Ðó là cách giao tiếp
của một con người với một con người.
Cho nên giới trẻ Sài Gòn đã nhìn thấy
trước mặt họ một người có thể ngồi uống bia và trò chuyện bên vỉa hè với mình.
Một người “chơi được!” Nhiều họa sĩ đã vẽ chân dung ông Obama đưa lên mạng. Coi
những bức vẽ này, ta thấy nhiều hình vẽ ông mỉm cười, có lúc trầm ngâm hay
nghiêm nghị. Nhưng họa sĩ sinh viên Thịnh Thánh Thiện ở Quảng Nam đã vẽ một
Obama đang nháy mắt, trều môi làm hề. Lê Công Duy Tính ở Gia Lai vẽ Obama đang
nhỏ lệ. Những cách nhìn tinh nghịch, đùa cợt này biểu lộ tình thân, cho thấy
người họa sĩ cảm thấy gần gũi nhân vật mình vẽ, có thể cười đùa, trêu chọc
được.
Phong cách ứng xử của Obama không có một
ban tuyên giáo nào tạo ra được. Ông ta chinh phục được lòng người, chinh phục
những cử tri Mỹ khi ông tranh cử. Ðã quen rồi, năm nay qua Việt Nam ông lại
chiếm được trái tim ái mộ của bao nhiêu người mà ông không bao giờ cần lá
phiếu.
Tất cả chỉ vì Obama là sản phẩm của một xã
hội tự do dân chủ. Ở đó, những người làm chính trị phải đi xin từng lá phiếu của
dân. Lên cầm quyền thì phải làm sao cho dân đừng “chửi.” Họ không cần một đàn
công an văn hóa sủa hàng ngày ca tụng họ, cũng không cần bịt mồm bịt miệng những
người bất đồng chính kiến. Mà ai muốn bịt miệng người khác cũng không
được!
Ông Nguyễn Phú Trọng có thể bắt chước ông
Obama được hay không? Muốn tạo được một phong thái bình dị, thành thật và cung
kính, ông Trọng phải bắt đầu lại cuộc đời chính trị của mình. Phải xin phiếu của
dân, phải chinh phục trái tim và đầu óc của hàng triệu người bằng hành động.
Nhưng trên hết, phải tự thay đổi bản thân mình, biết đặt của khát vọng của người
dân và giá trị con người lên trên quyền lợi phe đảng mình. Những người lãnh đạo
muốn tập lối sống như vậy thì nước Việt Nam phải sống tự do dân
chủ.
Thay đổi này chắc khó lắm, ông Nguyễn Phú
Trọng chắc không đủ thời giờ. Nhưng ông có thể giúp cho các nhà lãnh đạo tương
lai của nước ta tập lối sống đó. Trong một thế hệ, nước Việt Nam sẽ có những
người lãnh đạo với phong cách đáng mến không thua ông
Obama!
Ngô Nhân
Dụng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét