Nhớ lại cách đây 17 năm, khi nhân dân Thái Bình khiếu kiện các quan chức
địa phương về hành vi quan liêu, tham nhũng thì nhiều vụ việc mờ ám,
khuất tất đã được làm sáng tỏ.
Một số quan chức đầu xã ở huyện Quỳnh Phụ bị dân chất vấn một điều rất
đơn giản: “Tại sao đang có mức sống ngang nhau mà có người mới lên làm
chủ tịch xã chưa được một khóa đã giàu có, nhà cao cửa rộng, đồ dùng đắt
tiền? Vậy các vị hãy dạy dân cách làm giàu nhanh như thế đi!”. Chủ tịch
xã cứ cuối giờ chiều là áo phông, quần soóc vác vợt, cưỡi xe lên tỉnh
chơi cầu lông. Cô vợ chủ tịch thì váy hoa phấp phới, dắt chó tây ra
ruộng đi vệ sinh. Thấy bà con nông dân xì xào bàn luận thì chị này còn
cong cớn: “Chúng mày có giỏi thì đi kiện chồng bà đi!”. Sau cuộc khiếu
kiện và thanh tra, gã chủ tịch xã ấy đã phải đi tù vì tham ô tiền bạc.
Ngày ấy Thái Bình đã có phong trào xây dựng nông thôn mới khá rầm rộ.
Điện, đường, trường, trạm đồng loạt mọc lên, trở thành tỉnh đi đầu của
cả nước. Nhưng khi dân kiểm tra lại chất lượng các công trình thì mới
phát hiện ra rằng, tiền của do dân đóng góp đã bị bớt xén mất một nửa.
Dân bức xúc và hỏi lãnh đạo địa phương: “Tiền của thất thoát vào túi ai
nếu như không phải các quan xã, huyện?”. Chính từ những cuộc kiểm tra,
giám sát và khiếu kiện của dân năm ấy đã khui ra ánh sáng hàng loạt quan
tham để pháp luật xử lý. Và cũng từ “cuộc cách mạng dân chủ” ấy của
nông dân Thái Bình, đảng ta mới ra được nghị quyết về dân chủ ở cơ sở.
Người dân lại truyền tụng nhau một triết lý rằng, muốn giàu nhanh thì
chỉ có làm quan!
Quan chức ở cấp xã, huyện của Thái Bình thời ấy cũng chỉ “ăn bẩn” được của dân vài ba trăm triệu.
Còn quan chức cấp cao hơn hiện nay trong cả nước đang được dư luận quan
tâm khi họ sở hữu những khối tài sản khổng lồ ngày càng xuất hiện nhiều.
Gần đây nhất là hai trường hợp: Nguyên Tổng thanh tra Chính phủ Trần
Văn Truyền có khu dinh thự lộng lẫy ở tỉnh Bến Tre quê ông và ông Lê
Thanh Cung - Chủ tịch tỉnh Bình Dương với mấy vườn cao su chục vạn mét
vuông. Với điều kiện kinh tế như nước ta, quan chức Nhà nước có lương
bổng cao đến mấy, chi tiêu tiết kiệm đến đâu cũng không thể giàu có
được. Với hai vị quan chức nêu trên, nếu cả vợ chồng, con cái có đem hết
mồ hôi, trí tuệ ra cống hiến và có ý thức dành dụm thì cả đời cũng
không đủ tiền để xây dựng những biệt thự lộng lẫy và đồn điền cao su như
vậy được. Và nếu những quan chức đó có được ông cha để lại cho ít của
chìm thì cũng không thể nhiều đến mức xây được cơ ngơi giá trị lớn như
thế. Vậy họ lấy ở đâu ra? Người dân chỉ hiểu đơn giản một điều: Họ làm
quan nên mới có! Thế nên dân nghèo cố thắt lưng buộc bụng nuôi con ăn
học để mơ sau này làm quan.
Đảng và Nhà nước đã hô hào chống tham nhũng, yêu cầu cán bộ, đảng viên,
công chức kê khai tài sản. Nhưng rồi những quy định ấy vẫn chỉ là hình
thức và quan chức có kê khai hết hay không lại tùy vào mỗi người. Vấn đề
là ở chỗ, khi những quan chức có khối tài sản khổng lồ, giá trị lớn bất
bình thường bị tố giác, thậm chí phơi bày trước bàn dân thiên hạ thì
cấp có thẩm quyền sẽ giải quyết như thế nào? Nếu bị thanh tra, chủ tài
sản không chứng minh được nguồn gốc số tài sản lớn ấy thì nhà nước có
tịch thu sung công hay không? Đó mới là điều mà người dân mong đợi.
Trường hợp của ông Lê Thanh Cung, ngoài tòa nhà hoành tráng đã phát lộ
thì còn rừng cao su của ông ở huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương đang gây
tranh cãi. Ông Cung và chính quyền sở tại đã vi phạm luật mà cố tình làm
sai: Đang là công chức Nhà nước thì không được giao đất để sản xuất,
kinh doanh, hạn mức giao đất tối đa là 10ha nhưng ông lại nắm trong tay
tới mấy chục ha. Thiết nghĩ, làm đến chức chủ tịch tỉnh như ông Cung thì
làm gì mà không hiểu những điều sơ đẳng nói trên của luật pháp mà còn
cố ý làm liều!
Lâu nay chưa có vụ nào xử đến nơi đến chốn các quan chức khi phát lộ ra
những khối tài sản lớn mà không thể chứng minh được nguồn gốc. Vì thế
nên niềm tin của dân với công cuộc chống tham nhũng bị mai một. Cứ nhìn
thấy các quan chức giàu có bất thường thì dân càng xa lánh, khinh
thường. Lại còn thấy quan chức ăn chơi, nhậu nhẹt tối ngày nữa thì dân
còn biết tin ai. Một thông tin sốt dẻo nhất là ông Nguyễn Ngọc Thiện -
Bí thư tỉnh ủy, Chủ tịch HĐND tỉnh Thừa Thiên - Huế vừa giật giải Nhì về
đấu golf 18 lỗ ở Lăng Cô, càng giảm lòng tin cho dân địa phương. Với
cương vị một quan đầu tỉnh, có trăm công nghìn việc mà lại dành thời
gian đi chơi gôn để dành giải cao như vậy thì hỏi còn tâm sức đâu lo cho
dân. Hèn nào mà trong bảng xếp hạng về cải cách hành chính năm 2013 vừa
qua, Thừa Thiên - Huế chỉ đứng thứ 41 về chỉ số Par Index, thuộc loại
dưới trung bình của cả nước rồi.
Các quan chức của ta ăn chơi thật!
Bùi Đức
0 nhận xét:
Đăng nhận xét