Một tiệm “tạp hóa” ở Sài Gòn, bán một cái hamburger với giá 10 ngàn đồng, còn tặng kèm...1 ly nước. (Hình: Văn Lang/Người Việt) |
Văn Lang
Biết
rằng mọi sự so sánh đều nhất thời và khập khiễng, nhưng cũng không thể
nào không liên tưởng hình ảnh “tí hon” của những người “buôn gánh bán
bưng” với những gã “khổng lồ” là những tập đoàn kinh doanh thức ăn nhanh
của ngoại quốc ở Sài Gòn.
Theo nguồn tin từ McDonald’s, để mở một cửa tiệm họ thường chi ra từ 400 ngàn tới 500 ngàn Mỹ kim.
Nếu đem quy đổi số Mỹ kim trên ra tiền Việt và nói cho các chị, các thím buôn gánh bán bưng ở Sài Gòn, e rằng có người sẽ...xỉu.
Nhưng nếu đi hỏi những người đã từng ăn thức ăn của McDonald’s, cũng
như đã từng ăn những món ăn trên đường phố Sài Gòn (như là bánh cam,
bánh còng, bánh tai yến, bánh chuối chiên...). E rằng, câu trả lời không
phải lúc nào McDonald’s cũng thắng.
Rõ ràng, tương quan giữa tiền bạc và món ăn rất khác nhau. Vì ở đây khẩu vị đóng một vai trò chính yếu.
Nhưng tại sao ở Sài Gòn người ta xếp hàng đi uống Starbucks, xếp hàng đi ăn McDonald’s?
Dù rất nhiều lời khen, chê trái chiều nhau. Và cũng phải hỏi tại sao
mà tại một “siêu cường” về ăn uống như Trung Hoa, nơi có một truyền
thống ẩm thực rất “dị ứng” với loại thức ăn nhanh như McDonald’s, vậy mà
tập đoàn này vẫn phát triển được tại Trung Quốc?
Rõ ràng, câu chuyện giữa “tí hon” và “khổng lồ” nó không đơn giản như
một trận đấu “boxing.” Mà ngay cả trong một trận boxing, không phải lúc
nào tí hon cũng nhất thiết phải “đo ván.”
Tiệm McDonald’s đầu tiên ở Sài Gòn, góc ngã ba mũi tàu
Trần Hưng Ðạo và Phạm Ngũ Lão, quận 1. (Hình: Văn Lang/Người Việt)
Trần Hưng Ðạo và Phạm Ngũ Lão, quận 1. (Hình: Văn Lang/Người Việt)
Trở lại cuối thập
niên 1980, thời ở Sài Gòn còn “trăm hoa đua nở.” Ðó là thời kỳ của
“đói”và “khát, ” hàng trăm thậm chí là hàng ngàn tổ hợp sản xuất nước
giải khát có tên, có nhãn (và không tên, không nhãn) ra đời. Nhưng khi
mở cửa thị trường, Coca và Pepsi tiến vào thị trường Sài Gòn. Thì chỉ
sau một đêm tất cả các “tổ hợp” có tên, không tên về ngành nước giải
khát có gas ở Sài Gòn đều “chết” sạch.
Không chỉ tên tuổi “trademark” của Coca và Pepsi làm nên chiến thắng
của họ, mà còn là sự “welcome” của dân Sài Gòn đối với một nhãn hiệu của
người Mỹ đã từng hiện diện ở Sài Gòn trước 1975.
Và hơn thế nữa, Coca và Pepsi còn cho nhân viên đẩy xe “bán dạo” khắp
hàng cùng ngõ hẻm của Sài Gòn. Ðể tiếp thị món nước giải khát của họ
tới những người “sinh sau đẻ muộn.” Những người chưa từng được uống Coca
và Pepsi bao giờ, slogan của Pepsi lúc đó là: “Generation Next!”
Tưởng rằng kỷ nguyên “toàn trị” của Coca và Pepsi ở Sài Gòn sẽ là...vĩnh viễn.
Ai dè, không phải vậy! Mới đây, sau những vụ “lùm sùm” quanh chai
nước có ruồi của công ty nước giải khát T.H.P., người ta mới biết thông
tin là T.H.P. chiếm từ 80 tới 90% thị phần nước giải khát có gas của Sài
Gòn.
Ðơn giản vì công ty tư nhân T.H.P. biết đánh vào thị hiếu của người
Việt. Khi họ tung ra thị trường những sản phẩm, như: Trà thảo mộc Dr.
Thanh; nước tăng lực Number One; Trà xanh không độ linh chi;...Với những
lời quảng cáo hết sức “có cánh.”
Dù chẳng mấy ai tin là uống một chai “tăng lực” có mấy ngàn đồng, rồi
bỗng một đêm dựng dậy thành...”mãnh hổ.” Nhưng “triết lý” kinh doanh là
cứ nói, dù đâu có bắt người ta phải tin, vì giữa một rừng sản phẩm, chỉ
cần biết tới quảng cáo là...hốt bạc.
Còn “thế hệ kế tiếp” như Pepsi và Coca kỳ vọng, thì bây giờ họ đi uống...Trà chanh “chém gió” và...nước mía.
Thắng và thua
Khi Starbucks tiến vào Sài Gòn, dù dân Sài Gòn ngay những ngày Tết
phải xếp hàng dưới trời nắng chói chang để được thưởng thức “ly cà phê
đầu tiên” mang thương hiệu Mỹ. Nhưng chẳng ai “điên rồ” mà cho rằng
Starbucks sẽ “ủi phẳng” thị trường cà phê Việt Nam (giống như chiến
thắng hết sức ngoạn mục mà Coca và Pepsi đã từng đạt được).
“Nước sông không phạm nước giếng.” Starbucks có những khách hàng
“thời thượng” của mình, còn cà phê “cóc” ở Sài Gòn vẫn nhan nhản như nấm
(mà cũng chẳng cần phải đợi tới sau “cơn mưa”).
Nhưng từ khi Starbucks xuất hiện, thị trường cà phê ở Sài Gòn đột nhiên thay đổi hẳn.
Một xe chiên bánh tiêu bán ngay trên đường phố Sài Gòn. (Hình: Văn Lang/Người Việt)
Xuất hiện ồ ạt những quán cà phê trương bảng quảng cáo: “cà phê sạch,” “cà phê rang xay tại chỗ.”
Vậy mới biết, sức mạnh “ẩm thực“của thương hiệu Mỹ chính là nằm trong 6 chữ vàng: “Vệ sinh an toàn thực phẩm.”
Ðiều này càng được khẳng định, khi mà McDonald’s xuất hiện, dân Sài Gòn lại rồng rắn nhau xếp hàng đi ăn ở McDonald’s.
Hỏi thăm một anh Việt kiều Mỹ đang làm việc ở Sài Gòn. Có phải anh đi
ăn ở McDonald’s vì anh nhớ nước Mỹ, hay một món ăn thân quen mà anh đã
ăn từ nhỏ? Anh trả lời, “Về Sài Gòn đã lâu, rất thích các món ăn Việt
Nam, nhưng đi ăn ở McDonald’s thì thấy rất ‘enjoy,’ vì không sợ bị...ngộ
độc.”
Có lẽ vì an toàn thực phẩm mà dân Trung Quốc dễ chấp nhận McDonald’s
hơn, khi đã mất niềm tin về các món ăn truyền thống (do các nhà hàng
dùng nguyên liệu thực phẩm không có bảo chứng và thiếu điều kiện về vệ
sinh an toàn thực phẩm trong chế biến, nấu nướng). Ðây là vấn đề sống
hay chết, chứ không còn là ngon hay dở nữa.
Nhiều người ở Sài Gòn kể với chúng tôi rằng, mỗi lần thấy người ta
bán bánh cam, bánh còng trên đường phố, hay gặp người ta chiên chuối
chiên bên đường là thèm...nhỏ dãi. Nhưng cũng đành”nuốt nước miếng”
mà...đi. Chỉ vì đã đọc báo, đã xem những phóng sự “cận cảnh” trên TV,
cái cách mà người ta dùng hóa chất để “tái tạo” mỡ bẩn (đôi khi lấy từ
dưới cống của mấy nhà hàng).
Loại mỡ bẩn tái chế này, thường được các nước dùng trong ngành công
nghiệp. Riêng ở Việt Nam (và cả ở Sài Gòn), được người kinh doanh mua
với giá rẻ để nấu nướng, chiên, xào ra những sản phẩm...siêu rẻ. Người
ăn vào sẽ gây ung thư, mà hầu như không có cơ quan chức năng nào kiểm
tra, kiểm soát. Chỉ có giới truyền thông lên tiếng cảnh báo với người
tiêu dùng. Nhưng trình độ dân trí của người Việt Nam chưa cao, có người
nghe thì sợ, nhưng cũng có người vẫn...tùy nghi sử dụng.
Ðáng lý ra, phải nói vỉa hè Sài Gòn là nơi thiên đường của những món
ăn ngon (và rẻ). Nhưng chỉ vì vấn đề “an toàn” và “kiểm soát an toàn” vệ
sinh thực phẩm còn quá kém. Mà người ta đã “vô tình” giết chết một nền
văn hóa ẩm thực chẳng những “đầy bản sắc dân tộc,” mà còn cực kỳ ngon và
cực kỳ thú vị cho những ai thích khám phá “bản thể” ăn uống.
Tóm lại, người bán và người mua đã “tự giết nhau” trên đường phố Sài
Gòn. Trong khi các ngành chức năng thì bao nhiêu năm nay cũng chỉ biết
làm mỗi một việc là luôn luôn “thực thà thú nhận”sự bất lực là, “Không
kiểm soát nổi!”
Văn Lang/Người Việt
0 nhận xét:
Đăng nhận xét